Tử vong hoa hải đột nhiên biến thành tử hải làm cho những kẻ bên ngoài xôn xao một trận, có người suy đoán rằng đã có kẻ vượt qua được Tử vong hoa hải nên tạo thành sự biến đổi lần này
Tử vong hoa hải dù sao cũng chỉ là hoa, tử hải mới là nước, hơn nữa toàn là nước đen chết người, cho dù một cọng lông mao hay một phiến lá cũng chìm không thấy tăm hơi.
Lần biến hóa này càng làm cho những kẻ mạo hiểm thêm tò mò, mà một đội Dong binh đoàn khác khi tiến vào đã tìm thấy mấy lối đi khác nhau. Chỉ là tuy không ai đi đến hết con đường đó, cũng có người trở về nói cho mọi người biết độ nguy hiểm còn cao gấp mấy lần con đường cũ ở tử vong hoa hải, có người nói số người chết ở Lôi thần cấm khu này đã vượt quá số binh sỹ chết trận trong chiến trường giữa tam đại đế quốc đang diễn ra.
Trong một sơn cốc không biết tên ở trong Lôi thần cấm khu, không khí bị ép đến độ người thường khó có thể thở nổi, mấy tia chớp liên tiếp bắn xuống một cây đại thụ khiến nó bốc cháy bừng bừng.
Ma thú, ngập trời ngập đất đều là ma thú, thấp nhất là những loại ma thú cấp B, còn lại là A cấp ma thú, thậm chí còn có những SE siêu cấp ma thú.
Kinh khủng hơn là đám ma thú này đang vây quanh 2 đội nhân mã với 2 màu trắng đen rõ ràng phân thành hai trận doanh, trắng có khoảng 1000 người, có quang minh tế tự, quang minh võ sỹ, quang minh kỵ sỹ… đen có cũng cỡ 1000 người như vậy, có U minh tế tự, hắc ám võ sỹ cùng với hắc ám kỵ sỹ (ND: Ai biết chủng tộc Elf = Night Elf, Human = Undead, Lotus… trong thế giới Warcraf chứ)
Nếu có người ngoài thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh hô liên hổi, Quang minh giáo hội lại cùng với Hắc ám giáo hội xông vào Lôi thần cấm khu, hơn nữa lại cùng kề vai chống địch như thế này nữa.
Chỉ thấy vang lên bên tai những tràng niệm chú, đầy trời ma pháp nổ tung, máu thịt văng đầy tạo nên một cảnh quan hùng tráng vô cùng
Một bóng trắng đứng giữa trung tâm trận doanh Quang minh, nàng mặc một tế tự bào trắng chỉ vàng, đầu đội chiếc nón trắng liền áo. Thánh quang pháp trượng huy động liên tục phát ra Thánh quang phổ chiếu ma pháp 13 cấp, làm cho một đạo quân ma thú xông tới biến thành vô lực để cho một đạo ma pháp sư phía sau nàng dễ dàng hạ sát chúng.
Mà ở phía bên kia một đoá hoa sen đen đầy tà khí từ giữa 2 hàng mi của nữ tử mặc đồ đen phóng ra, hoa sen xoay tròn hút lấy sinh mệnh của những ma thú xung quanh đó rồi biến chúng thành những cái xác khô.
Hai người đồng thời thu tay lại. Đều cùng nhìn về phía đối phương gật đầu một cách ăn ý, sau đó tiếp tục công kích ma thú.
-“U U, là nàng ta sao?” một thanh niên tóc đen mắt đen đến bên cạnh nữ nhân hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
-“Ừ, là Ti Bích, không nghĩ tới có lúc lại cùng nàng ta sóng vai tác chiến như thế này” Lãnh U U cười nhẹ, nàng thu đóa liên hoa khổng lồ kia vào mi tâm.
-“Chúng ta vốn không phải là tỷ muội sao?” thiếu niên thanh tú cười hì hì nói, nếu Long Nhất ở chỗ này hắn nhất định nhận ra chính là Phong Linh đang giả trai thành Lăng Phong.
Nếu có người nói có thấy Quang minh giáo hội và Hăc ám giáo hội hòa bình ở chung như thế này, thì nhất định sẽ không ai tin, nhưng bây giờ hai kẻ thù truyền kiếp này lại phối hợp với nhau ăn ý vô cùng.
Không phải bọn họ muốn phối hợp, mà tính thế này làm cho bọn họ không thể không hợp tác. Hai bên nhân mã đông đúc xông vào Lôi thần cấm khu cũng có chung mục đích, lại tình cờ tại một ngọn núi hoang bị đám ma thú thực lực kinh khủng này vây lại nên gặp nhau, vì sinh tồn cũng như vì hoàn thành mục tiêu, song phương không cách nào khác phải tạm thời chung sống hòa bình, cùng chống đỡ các đợt công kích của ma thú.
-“Nghe nói phu quân cũng đã tới, không biết bây giờ chàng đang ở đâu nữa” Phong Linh thì thầm nói, trên tay không chậm trễ phóng ra một đạo ma pháp Hắc ám thôn phệ.
-“Linh nhi nhớ phu quân à?” Lãnh U U nhẹ giọng cười hỏi,
-“Đương nhiên rồi, Tỷ cùng mấy nha đầu chết tiệt kia ở chung một chỗ với phu quân rồi, mà muội thì chưa …. còn chưa có động phòng nữa?” Phong Linh mặt ửng đỏ, nhưng cũng lớn mật nói ra hết câu.
-“Nguyên lai Linh nhi động lòng xuân rồi, nếu biết sớm lúc trước ở Đằng Long Thành nên để ngươi cho phu quân sủng ái một phen cho ngươi biết” Lãnh U U cười nói.
Phong Linh trừng mắt liếc Lãnh U U một cái nói:
-“Được rồi, đừng nói nữa, để người ta nghe được là không hay đâu”
Cũng không biết trải qua bao lâu, đại quân ma thú tấn công không được rốt cuộc cũng rút lui, mà cả nhân mã của Hắc ám giáo hội và Quang minh giáo hội cũng đã mệt mỏi vô cùng, đều tụ tập lại tại trận doanh của mình mà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ti Bích một mình đứng trong gió, trong tay nắm chặt Quang minh pháp trượng màu xanh, mái tóc nàng xõa ra để mặc nó tung tay trong gió tựa như tâm tình nàng lúc này vậy.
-“Ti Bích tỷ, tỷ như thế nào lại đứng một mình ở đây” một thanh âm trong như ngọc từ phía sau truyền đến.
Ti Bích nhíu mày không nói gì, nàng vừa nghe đã biết đó là tiếng của Đông Phương Khả Hinh, mà sau này nàng biết Đông Phương Khả Hinh cũng là biểu muội của Long Nhất, cũng biết giữa nàng ta và Long Nhất đã phát sinh sự tình gì. Với nàng bây giờ đã có ý bài xích.
-“Không có gì” Ti Bích quay đầu lại, đã thấy Đông Phương Khả Hinh cùng đi với một kẻ tên là Tạp gia.
Đông Phương Khả Hinh lấy lại tinh thần, quay người nói với tên Quang minh kỵ sỹ:
-“Tạp gia, ngươi tránh xa ta ra một chút, ta và Ti Bích tỷ nói chuyện của nữ nhân ngươi đứng ở bên cạnh ta làm gì?”
-“Giáo hoàng phân công ta nửa bước cũng không rời cô” Tạp gi đáp lại, trong lời nói không mang chút ý tứ phải đi ra.
-“Nửa bước không rời? Ta đây đi ngủ ngươi cũng muốn “nửa bước không rời” không? Thật đáng ghét mà, ngươi không chịu đi ra ta cũng không để ý tới ngươi nữa” Đông Phương Khả Hinh mang giọng uy hiếp ra nói.
Tạp gia gật gật đầu, đánh phải xoay người mang theo nụ cười khổ mà rời đi.
-“Tỷ đang… đang nhớ tới hắn sao?” Đông Phương Khả Hinh làm bộ lơ đãng hỏi.
Ti Bích liếc mắt nhìn Đông Phương Khả Hinh, đột nhiên phát hiện ra “Quang minh thánh nữ” nữ hài tử này có chút đáng sợ, nàng ta đối với Long Nhất có ý muốn chiếm hữu cực mạnh, biết rõ quan hệ của mình và Long Nhất mà mặt mày cứ như một tiểu cô nương thuần khiết, cứ “tỷ tỷ muội muội” thân thiết như bình thường.
-“Tại sao không trả lời muội? Có phải là nghĩ muội rất đáng sợ, rất giả dối, đã biết rõ quan hệ của tỷ với biểu ca, mà còn cố ý hỏi tỷ như vậy?” Đông Phương Khả Hinh có chút cô đơn nói.
-“Quả thật vậy” Ti Bích gật đầu đáp.
-“Kỳ thật muội cũng không muốn nghĩ như vậy, muội thật sự muốn trở thành như tỷ tỷ, nhưng muội không thể khống chế được bản thân mình, mỗi khi nghĩ đến việc biểu ca không thể thuộc về một mình muội, trong tâm muội giống như bị xé thành từng mảnh nhỏ, cái loại thống khổ này đủ để làm người ta nổi điên lên” Đông Phương Khả Hinh cắn chặt môi dưới, vẻ mặt thống khổ nói.
Ti Bích nhìn Đông Phương Khả Hinh, trong lòng cảm thấy mềm đi, nàng than nhẹ:
-“Yêu một người là phải nỗ lực, mà mặc kệ có thu hoạch được bao nhiêu, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc liền có thể nỗ lực hết thảy, Khả hinh, cô như vậy không gọi là Yêu, mà là ý chiếm hữu”
-“Có khác gì nhau đâu? Muội yêu biểu ca nên mới muốn chiếm giữ hắn, muội thậm chí có thể chết vì hắn” Đông Phương Khả Hinh nắm chặt nắm tay, vẻ mặt có chút dữ tợn.
-“Cho nên vì lòng chiếm hữu của cô, cô làm cho hắn thống khổ, để cho những người bên cạnh hắn thống khổ, đó gọi là yêu sao?” Ti Bích thản nhiên nói.
-“Muội không biết, thật sự không biết” Đông Phương Khả Hinh lắc lắc đầu mang theo vẻ thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!