Long Nhất tại tiền thế từng nghe qua sự tồn tại của địa hạ hải, không nghĩ lại gặp một cái tương tự. Truyền thuyết tái hiện, hải dương trong dong động, quả thật thần kỳ.
Tạp Nhĩ vẻ mặt hưng phấn nhìn nước biển, mặt dù hải tộc có thế sống trên cạn lẫn dưới nước, nhưng chỉ có hải dương mới làm cho họ cảm thấy tự do. Nước biển với họ cũng như không khí với loài người.
Long Nhất nhìn nước biển có chút chuyển sang đen, khẽ nhíu mày, nói: “Nước biển dường như có vấn đề.”
“Có vấn đề? Để ta thử xem sao?” Tạp Nhĩ nói xong liền đi đến phía biển.
Long Nhất gật đầu, không ngăn cản. Dùng tinh thần lực bao lấy Tạp Nhĩ, nếu có gì không đúng đều có khả năng cứu giúp. Chỉ là hắn có cảm giác nước biển có chút không đúng thôi, thật sự hắn cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Tạp Nhĩ dùng tư thế đẹp nhất nhảy “bùm” xuống biển, một vài bọt khí nổi lên, sau đó yên lặng lại như cũ. Long Nhất cảm giác được Tạp Nhĩ đang bơi vài vòng xung quanh, không đến mức phải lo lắng.
Không lâu sau, Tạp Nhĩ trồi mạnh lên mặt nước, hô hấp không ngừng.
“Thế nào?” Long Nhất nỏi. Nhìn vẻ mặt của Tạp Nhĩ liền thêm khẳng định nước biển có vấn đề.
“Nước biển có độc, căn bản không thể hô hấp, không tưởng tượng được bên dưới còn có sinh mệnh tồn tại.” Tạp Nhĩ nuốt hai ngụm khí nói, hiển nhiên hắn phải nín thở một hơi khi xuống nước.
Dựa vào thực lực của Long Nhất, mang theo Tạp Nhĩ bay qua vùng biển này không khó, huống chi còn có phi hành thần thú Bạch Vũ. Chỉ là không biết vì sao, Long Nhất vẫn luôn cảm thấy có chút không ổn, dường như nước biển có vấn đề không phải là điểm mấu chốt.
Long Nhất vừa ngẩn đầu nhìn quái điểu đang bay quanh, vừa vuốt cằm tựa hồ đang trầm tư.
Tạp Nhĩ thấy Long Nhất trầm tư, không dám quấy rầy, những cảnh tượng mà hiện nay hắn nhìn thấy trước mắt chưa bao giờ được nói đến, thật khó mà tham khảo.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thật lâu sau, xa xa đột nhiên truyền đến âm thanh của tiểu lão hổ cùng Hỏa Kỳ Lân, cộng với tiếng kêu thảm thiết của dã thú. Một trận năng lượng ba động tràn tới, bọn quái điểu bay loạn lên, nước biển cuộn những cơn sóng cao mấy thước vô cùng kích động.
Không lâu sau, năng lượng ba động trở lại bình thường, tiểu lão hổ cùng lưỡng Hỏa Kỳ Lân kéo một thi thể dị thú dài hơn hai mươi thước hướng tới Long Nhất.
Long Nhất không nói gì, thực lực của Tiểu Tam phải vào hàng nhất lưu, hắn ngoài một ít quái điểu ra không phát hiện thêm sinh vật nào. Không ngờ Tiểu Tam lại có thể tìm da một dị thú khổng lồ như vậy.
Tiểu Tam thu nhỏ lại như chú chó con hướng tới Long Nhất kêu ô ô hai tiếng, cái đuôi ve vẩy. Rõ là lâu rồi chưa được ăn qua món thịt nướng.
Tạp Nhĩ từ đầu tới giờ bị chấn kinh không ít, bất giác không biết có bao nhiêu kinh ngạc. Ở cạnh Long Nhất lâu ngày hắn tự dưng phải học cách thích nghi, bằng không có khi xúc động đến đau tim mà chết a.
Long Nhất dò xét dị thú khổng lồ, toàn thân lân giáp thổ hoàng sắc rất dày, độc giác trên trán sắc bén trông như chủy thủ, cả tám chi đều có lợi trảo cứng rắn, vừa nhìn liền có thể đoán được đây là một dị thú thổ hệ phòng ngự cực cao, mí mắt là một làn da mỏng trong suốt. Hiển nhiên do thích ứng cuộc sống dưới lòng đất mà thành, nên Long Nhất dễ dàng biết được loại dị thú này sống dưới lòng đất. Loại thú như thế này da thịt rất dày, không phải là thứ tốt để ăn.
“Tiểu Tam, bình thường rất tinh mắt, sao giờ lại thành người mù thế.” Long Nhất tức giận đá đá vào mông Tiểu Tam.
Tiểu Tam ủy khuất kêu lên hai tiếng. Một đạo lượng quang chợt lóe lên rồi biến mất, bụng con dã thú như đậu hủ bị mở toang ra. Cùng với nội tạng, năm quả trứng lớn nhỏ khác nhau dần xuất hiện. Nguyên lai ngay từ đầu cái Tiểu Tam chú ý chính là những quả trứng kia.
Long Nhất gõ vài cái lên nó, tinh thần lực thâm nhập vào trong. Bên trong truyền đến mật trận sanh mệnh dao động yếu ớt, cho thấy phẩm chất rất tốt, tuy nhiên vẫn chưa hình thành phôi thai. Tiểu Tam phát hiện con dị thú mẹ, khẳng định phụ cận còn có con dị thú cha.
Lúc này Hỏa Kỳ Lân sai biến dị Hỏa Kỳ Lân tha đến vài cây đại thụ làm mồi lửa, sau đó dùng kỳ lân thánh hỏa đốt lên, ngọn lửa hùng dũng bắt đầu thiêu cháy.
Long Nhất nhìn vào hải ba vô tận, nghĩ rằng cũng tốt, ăn điểm tâm rồi tìm giải pháp. Hắn đưa năm quả trứng tiến vào hỏa diễm để nướng. Phát hiện cả năm quả đều phát ra hoàng sắc quang mang, không hề thương tổn.
Nộ khí dần bốc lên. Khi nãy chiến đấu với Ma Thi khiến cho hắn buồn bực vô cùng, giờ nướng vài cái trứng cũng gặp khó khăn.
Hắn trực tiếp dùng tinh thần lực nâng năm quả trứng lên, mang kỳ lân thánh hỏa đến cực hạn, không tin không có cách trị.
Kỳ lân thánh hỏa nóng đến vạn độ, vô luận kim cương thạch bích đều tan chảy, để xem chúng chịu đựng đến đâu. Năm quả trứng hấp thu nhiệt lượng của kỳ lân thánh hỏa, có thể đây là một cách tự bảo hộ.
“Khách sát, khách sát” vài tiếng vang lên, bốn quả trứng từng cái một nứt ra, hương thơm tràn đầy trong không khí.
“Chín rồi.” Long Nhất vui vẻ, từ không gian giới chỉ lấy ra gia vị rắc lên, hương thơm càng thêm nồng đậm.
Nhưng quả trứng còn lại thế nào cũng không chín, từ hoàng sắc chuyển dần thành hồng sắc, vẫn chưa vỡ ra.
Long Nhất dừng lưỡng Hỏa Kỳ Lân lại, cùng với Tạp Nhĩ dùng một chút trứng, mấy con thần thú tự chia phần còn lại.
“Long Nhất, ngươi xem kia là cái gì?” Tạp Nhĩ ngẩn người nhìn về phía biển xa xa.
Long Nhất nhìn theo hướng của Tạp Nhĩ, chỉ thấy xa xa có mấy hắc điểm đang trôi dạt, gió biển mang theo một mùi máu tươi thoang thoảng.
“Là thi thể, để ta đi xem.” Long Nhất nhíu mày, thân hình bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Trong chớp mắt hắn lại xuất hiện, mang theo hai thi thể của hải tộc.
“Ta biết hắn. Đây chính là hải tộc tinh anh Hạt vệ đội trưởng, cũng tham gia mạo hiểm đoạt bảo đại hội lần này.” Tạp Nhĩ chỉ vào thi thể bên trái, nói.
“Chẳng lẽ ngoài cửa chính ra còn có nhiều lối khác trực tiếp đi đến vùng biển này?” Long Nhất lẩm bẩm nói.
Tạp Nhĩ đồng ý gật đầu. Vừa muốn nói gì đó, đột nhiên từ không trung xuất biện vài âm thanh khiêu khích.
Long Nhất sắc mặt biến đổi, chúng thần thú đồng thời hống lên âm thanh trầm thấp. Long Nhị cùng Lục Dực Thiên Sứ một trái một phải đứng phía sau Long Nhất, hốc mắt như hắc động lóe lên hồng mang.
“Kỳ quái, tràng năng lượng trở nên quái dị.” Long Nhất thì thào cúi đầu bước lên hai bước, đột nhiên thân thể cứng đờ, kêu lên: “Mau lui lại.”
Chỉ tiếc rằng đã quá muộn. Không gian trong phút chốc trở nên hư ảo, sóng biển hắc sắc rít gào đánh đến, uy lực hủy thiên diệt địa.
Long Nhất khó khăn mở ra một ngăn cách kết giới. Đất trời lẫn lộn, không thấy lục địa đâu, tứ bề đều là nước, sóng biển ngập trời rất nhanh dâng đến.
Long Nhất, Tạp Nhĩ, cùng với Tiểu Tam bên trong kết giới lúc này bị bao bọc bởi nước biển, nhìn thấy sóng biển cao đến nỗi chạm cả vào lam sắc yên khứ. Đám quái điểu loạn cả lên, một con vất vả chui ra từ trong làn nước, nhất thời từ thợ săn của biển biến thành con mồi.
Rất nhanh, biển cả phô trương đến mức dữ dội nhất. Kết giới của Long Nhất chống lại làn nước đen, trong làn nước trong sát na xuất hiện vô số hải quái mãnh liệt công phá kết giới. Chỉ là với kết giới cường hãn của Long Nhất, há có thể dựa vào thực lực của lũ hải quái mà công phá sao.
Đám hải quái này nhận thấy công kích thật lâu mà không mang lại hiệu quả liền lập tức lui quân, giống như mọi thứ chưa từng phát sinh.
Tạp Nhĩ thở một hơi, ý thức có chút kinh ngạc. Sự tình chuyển biến quá nhanh, vừa còn là bờ biển, trong chớp mắt cả thế giới đều bị nước biển bao phủ, cả một khe hở cũng không có.
“Long Nhất, đây là…” Tạp Nhĩ mở miệng muốn hỏi, hoàn cảnh chợt biến hóa. Nước biển như sôi trào bất định, một không gian dưới đáy biển mở ra hướng đến kết giới của Long Nhất.
Long Nhất bình tĩnh lập kết giới bên trong, nhắm mắt lại cảm thụ năng lượng ba động cuồng bạo xung quanh. Rõ ràng, mọi việc không phải tự nhiên phát sinh.
Bỗng nhiên Long Nhất mở mắt ra, đồng tử hắc sắc thâm trầm khiến người khác phải sợ hãi. Quát khẽ một tiếng, lục đại thần bài từ mi tâm xuất ra, hình thành một lục giác huyền vu kết giới phía trên, năng lượng quay cuồng từ kế giới như rễ cây hướng xuống dưới.
Tạp Nhĩ lúc này mới phát hiện, ở phía trước không xa trên mặt biển đột ngột xuất hiện một hắc tất đại động như là một quái vật to mồm chờ đợi phôn thệ bọn họ. Theo như hắn biết, chỉ cần một hai giây, cả kết giới đều bị nó phôn thệ. Thấy rõ điều này, Tạp Nhĩ đổ mồ hôi lạnh, không rét mà run.
“Ngươi nghĩ ta không có biện pháp thoát ra sao.” Long Nhất cười lạnh như băng, từ mi tâm thủy thần lạc ấn xuất ra băng lam quang mang, thủy thần thần bài quay tròn cực nhanh.
“Phân thủy chú.” Long Nhất quát khẽ một tiếng, thần bài lam quang đại thịnh, hắc hải như biến thành bụi phấn lấy kết giới làm trung tâm chẻ đôi ra.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!