TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 35

Chương 35: Tặng một xe!

Âm thanh bàn tán xôn xao khi nãy đột ngột dừng lại!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác và hoang mang nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang bế Na Na ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong một góc!

“Anh có ý gì?”, Ngô Khoan Nghiệp lập tức tức giận, sắc mặt trùng xuống!

Tên Tiêu Chính Văn này, chuyện lần trước anh ta đánh mình mình vẫn còn chưa đi tìm anh ta tính sổ!

Vậy mà bây giờ dám nhảy ra giành spotlight của mình!

Những người khác trong nhà họ Khương cũng phản ứng lại, hùa theo chỉ trích:

“Tiêu Chính Văn! Cậu là cái thá gì! Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện à?”

“Mau xin lỗi thiếu gia Ngô đi! Thiếu gia Ngô có quen biết với vua Bắc Lương đấy! Nếu như cậu ấy tức giận, chỉ cần một câu nói thôi sẽ khiến cả nhà họ Khương chúng ta diệt vong!”

“Đúng là cái thằng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển! Khương Vy Nhan, sao cô cứ phải nhất quyết đưa cái thằng rác rưởi này về vậy?”

Khương Mỹ Nghiên khó khăn lắm mới nắm được cơ hội, hùa theo chửi bới: “Tiêu Chính Văn! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không tự mình soi gương xem lại bản thân đi, chỉ là một con chó hoang, mà chỗ nào cũng thấy chõ mõm vào!”

Khương Văn Kỳ và Tiết Mai cũng mắng thêm vào câu: “Học Bác à, không phải anh đã nói với em rồi sao, người đàn ông mà Vy Nhan chọn này không đáng tin chút nào! Nếu như trở thành con rể của nhà họ Khương chúng ta, không khéo chuyện năm năm trước đây lại xảy ra một lần nữa! Nói không chừng, đến lúc đó bị nhà họ Ninh biết được, nhà họ Khương chúng ta sẽ gặp xui xẻo đấy…”

“Đúng vậy, Học Bác à, chị dâu cũng là vì nghĩ cho em thôi, em mau tìm cơ hội, đuổi tên tàn dư của nhà họ Tiêu này ra khỏi nhà chúng ta đi!”

Khương Học Bác đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực và xấu hổ, không ngừng cười gượng gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, anh với chị dâu nói chí phải, nó chỉ là một thằng khốn thích nói xằng nói bậy mà thôi!”

Vừa nói, Khương Học Bác vừa nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong ánh mắt tràn đầy tức giận!

Con gái của mình cũng xinh đẹp nhất nhì Tu Hà!

Sao lại bị thằng rác rưởi này làm cho ô uế, còn sinh ra một đứa con hoang!

Khương Vy Nhan nhìn thấy mọi người đang vô cùng bất mãn và phẫn nộ, cũng âm thầm kéo tay Tiêu Chính Văn, lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn, anh đừng nói nữa, dù sao ở đây cũng là nhà họ Khương, chúng ta ngồi xuống ăn thôi có được không?”

Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan, gật đầu, cũng không có ý định dây dưa thêm nữa.

Tuy nhiên, Ngô Khoan Nghiệp tức giận, hét lớn: “Đợi đã! Câu vừa nãy anh nói là có ý gì? Anh là vua Bắc Lương!”

Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn thấy Khương Vy Nhan đang không ngừng nháy mắt ra hiệu vì vậy không lên tiếng trả lời.

“Hừ!”, Ngô Khoan Nghiệp hừ lạnh một tiếng, hất đổ chén trà trên bàn, nói: “Nếu như anh là vua Bắc Lương thì tôi là vua của Hoa Quốc! Phế vật! Cũng không tự nhìn xem mình là cái thá gì, lại dám cả gan mạo danh vua Bắc Lương! Nếu như bị người Bắc Lương biết, cái đầu của anh sẽ rơi xuống đất đấy, biết không? Thậm chí là cả nhà họ Khương cũng đều sẽ bị diệt vong!”

Xì xào!

Nghe đến đây, cả nhà họ Khương đều run lẩy bẩy, trong lòng căm hận tên Tiêu Chính Văn lắm mồm này vô cùng!

“Ui chao, thiếu gia Ngô à, chuyện này không có liên quan đến nhà họ Khương chúng tôi, là do thằng nhãi Tiêu Chính Văn đó toàn nói xằng nói bậy!”

“Đúng, đúng, đúng! Đều là do thằng chó nhà có tang đó, không liên quan gì đến chúng tôi!”

Đến cả ông cụ Khương cũng ho khan hai tiếng, cười nói: “Thiếu gia Ngô, cậu đừng quan tâm đến tên vô dụng bất tài kia làm gì, nó thì hiểu cái gì chứ”.

Ngô Khoan Nghiệp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra nắm tấm thiệp mời trong túi, đập mạnh xuống bàn, nói: “Đây là thiệp mời đến dự bữa tiệc tối của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, nếu như không phải tôi có quan hệ, trong số các người ai có thể lấy được? Việc này còn không đủ chứng minh tôi có chút quan hệ với vua Bắc Lương sao?”

Nhà họ Ngô đã phải trả một số tiền rất lớn mới có thể lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, vì vậy cũng nhận được vài tấm thiệp mời.

Vốn dĩ chỉ có hai tấm, nhưng Ngô Khoan Nghiệp đã tự bỏ thêm ba triệu tiền túi ra để mua thêm ba tấm thiệp nữa!

Nhìn thấy năm tấm thiệp mời này, trong mắt người nhà họ Khương tràn ngập ghen tị!

Đây là thiệp mời dự tiệc tại Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, tất cả những người được mời đến đều là tầng lớp đỉnh lưu ở Tu Hà! Hơn nữa, người chủ trì bữa tiệc này là thiếu tá Hàn!

Những điều này đủ để khiến vô số người phát cuồng và háo hức!

Hơn nữa, tối mai sẽ có rất nhiều nhân vật quyền cao chức trọng đến, ngay cả vua Bắc Lương cũng sẽ đích thân tới dự!

Bữa tiệc như vậy đã hoàn toàn vượt xa bản chất ban đầu của nó!

Nhất định có vô số người đang vò đầu bứt tai, nghĩ trăm phương ngàn kế để được một lần được tận mắt nhìn thấy phong thái của vị chủ soái Bắc Lương này!

Trước đây bọn họ mới chỉ được nhìn thấy ở bản tin thời sự trên TV, hơn nữa anh lại còn không chịu lộ mặt!

Tuy nhiên, ai mà ngờ được, vị chủ soái Bắc Lương mà trong lòng bọn họ đang vô cùng ngưỡng mộ lúc này lại đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ phía sau bọn họ!

Đó chính là Tiêu Chính Văn!

“Thiếu gia Ngô, tấm thiệp mời này….”, Khương Thái Xương mặc dù già rồi, nhưng khi nhìn thấy những tấm thiệp mời này, hai mắt cũng sáng rực lên, hận không thể ngay lập tức chiếm lấy làm của riêng!

Ngô Khoan Nghiệp lập tức cười hi hi nói: “Ông Khương à, tấm thiệp này tất nhiên là cháu đặc biệt mang tới tặng cho ông rồi!”

Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp đưa một tấm thiệp mời trên tay cho Khương Thái Xương.

Khương Thái Xương dùng hai tay nhận lấy thiệp mời, mặt đỏ bừng vì hưng phấn, nói: “Thật sao! Ái chà… Chuyện này… thật sự tốt quá! Thiếu gia Ngô à, vậy thì ông lão này cám ơn cậu nhiều nhé!”

Ngô Khoan Nghiệp thản nhiên cười, nói: “Ông à, ông nói gì vậy, chúng ta là người một nhà mà, phải không?”

Vừa nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Khương Thái Xương là sửng sốt, sau đó mới nhớ ra, trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Đúng đúng đúng, người một nhà, người một nhà! Nào, thiếu gia Ngô, ông nội kính cháu một ly!”

Ngô Khoan Nghiệp cũng nâng ly rượu lên, cạn chén.

Người nhà họ Khương nhìn thấy ông cụ nhận được thư mời, vẫn còn lại bốn tấm, người nào cũng mỏi mắt chờ đợi.

“Thiếu gia Ngô, số thiệp mời này, có phần của em không”, lúc này Khương Mỹ Nghiên gần như ngồi hoàn toàn vào trong lòng của Ngô Khoan Nghiệp, bầu ngực ép sát vào cánh tay của cậu ta, mềm mại ấm áp, khiến cho trong lòng Ngô Khoan Nghiệp vui như nở hoa, toàn thân bứt rứt khó chịu!

“Có chứ có chứ, em là cục cưng của anh mà!”

Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp lấy một tấm thiệp mời đưa cho Khương Mỹ Nghiên, sau khi Khương Mỹ Nghiên nhận lấy, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, vui vẻ nhìn tấm thiệp trong tay, cố ý giơ lên ra vẻ với Khương Vy Nhan.

Cùng lúc đó, Ngô Khoan Nghiệp lấy ra hai tấm thiệp còn lại, đưa cho Khương Văn Kỳ và Tiết Mai, nói: “Bố mẹ vợ tương tai, hai tấm thiệp này là cho hai người”.

“Úi chao, thật sao? Tốt quá rồi! Không hổ là chàng rể ngoan của mẹ!”, Tiết Mai duỗi tay ra, nhanh chóng nhận lấy tấm thiệp, lông mày như đang nhảy múa, vẻ mặt lập tức trở nên kiêu ngạo.

Khương Văn Kỳ vẫn giữ được bình tĩnh, nở nụ cười, nhanh chóng nâng ly uống rượu với Ngô Khoan Nghiệp.

Lúc này, những người khác của nhà họ Khương đều nhìn gia đình ba người Khương Văn Kỳ bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Tiết Mai đắc ý và kiêu ngạo vô cùng, cố ý chọc ngoáy Từ Phân: “Ái chà, em dâu này, ngại quá, tối mai nhà chị phải đi tham gia bữa tiệc rồi! Ui, cuộc sống ấy mà, chỉ cần như vậy là đủ rồi, ai bảo chàng rể tương lai của chị lại giỏi giang như vậy chứ, không giống như thằng chó nhà có tang nào đó, chẳng có chút bản lĩnh nào, chỉ biết nói nhăng nói quậy”.

“Tiết Mai, chị đắc ý cái gì chứ? Không phải chỉ là một bữa tiệc rách nát thôi sao, mời em đi em còn chẳng thèm đi!”, Từ Phân không chịu được, lập tức chua ngoa đáp lại.

Sau đó, Từ Phân phẫn nộ nhìn Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Đều tại cậu! Vô dụng! Cậu nhìn thiếu gia Ngô nhà người ta đi, nhận được thư mời dự tiệc, nhìn lại bản thân cậu xem, chỉ biết ăn! Ăn ăn ăn! Bội thực chết cả ba người nhà cậu đi!”

Tiêu Chính Văn cau mày, liếc nhìn đám người đang không ngừng cầm tấm thiệp mời khoe khoang, thản nhiên nói một câu: “Chỉ là vài tấm thiệp mời thôi mà, tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu như bà muốn đi, chỉ cần một cú điện thoại thôi có thể gọi được một xe đến”.

| Tải iWin