TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 144

Chương 144: Nhà họ Khương thảo luận ý kiến

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn dửng dưng bước tới, vẻ mặt Từ Phân ngập tràn phẫn nộ, quát: “Khi nãy mày nói cái gì? Để mày giải quyết à? Còn giải quyết chỉ trong một ngày? Tiêu Chính Văn mày không nói thì cũng không ai bảo mày câm đâu!”

“Đúng đấy! Tiêu Chính Văn anh đồ vô dụng không biết làm gì, chỉ có chút võ mèo, còn muốn kêu gọi vốn đầu tư cho nhà họ Khương sao? Anh còn không tự mình tè ra mà soi xem bản thân anh là cái thứ gì!”, Khương Thần nóng nảy tiếp lời.

Trong lòng cậu ta cực kỳ khó chịu, nếu như vì chuyện Tiêu Chính Văn đánh Ninh Kỳ Nhi, mà hại cậu ta bị đuổi khỏi nhà họ Khương, thì sau này cậu ta phải sống thế nào đây?

Lúc này Khương Học Bác thấy Tiêu Chính Văn ngồi trước giường bệnh của Khương Vy Nhan, đang cẩn thận múc thêm một chén cháo gà cho Khương Vy Nhan, ông ta đanh mặt nói: “Cậu nói cậu có thể giải quyết, giải quyết như thế nào?”

Nghe thấy lời này, Từ Phân và Khương Thần đều sôi cả ruột gan, kéo lấy cánh tay của Khương Học Bác hét lên: “Khương Học Bác! Ông điên à? Ông thế mà lại tin vào lời của con chó hoang này sao?”

Tiếp đó, Từ Phân quay đầu lại mặt đỏ tía tai nhìn Tiêu Chính Văn đay nghiến quát: “Tao nói cho mày biết Tiêu Chính Văn, hôm nay bất kể ra sao mày cũng phải đi theo bọn tao đến xin lỗi nhà họ Ninh! Chẳng phải mày nói muốn bảo vệ cho con gái của tao sao? Được thôi, vì Na Na và Khương Vy Nhan, mày làm một thằng đàn ông thì không phải nên gánh vác hậu quả từ những hành động lỗ mãng của mày sao?”

Lúc này Khương Vy Nhan cau mày nói: “Mẹ, Tiêu Chính Văn không làm gì sai cả, tại Ninh Kỳ Nhi gây sự trước, cũng không phải là mọi người không biết, dựa vào đâu mà bắt Tiêu Chính Văn đến nhà họ Ninh nhận lỗi chứ?”

Khương Vy Nhan tỏ ý bao che, dù gì Tiêu Chính Văn cũng không làm gì sai, huống hồ Tiêu Chính Văn làm thế cũng chỉ để bảo vệ cho cô mà thôi.

Từ Phân tức điên, chống nạnh, tay chỉ thẳng Khương Vy Nhan, trán toát đầy mồ hôi, quát ầm lên: “Khương Vy Nhan? Cô điên rồi! Bây giờ cô lại bao che cho đồ vô dụng này? Cô có biết bây giờ nhà họ Khương phải đối mặt với chuyện gì không? Ông cụ Khương cũng nổi điên lên rồi, ông ấy đã ra lệnh nếu trong vòng ba ngày không giải quyết xong chuyện này thì cả nhà chúng ta sẽ bị đuổi đi!”

Nói đến đây Từ Phân bắt đầu ngồi phịch xuống khóc toáng lên tay chân quơ quào loạn xạ!

Khương Vy Nhan thấy thế cũng bất lực, nhìn sang Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em cũng không biết làm sao nữa…”

Tiêu Chính Văn mỉm cười, đặt chén cháo xuống, đứng dậy đối diện với Khương Học Bác nói: “Cho tôi thời gian một ngày”.

Khương Học Bác cau mày, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được, tôi cho cậu một ngày! Trong vòng một ngày nếu giải quyết không xong chuyện này thì cậu nhất định phải cùng tôi đến nhà họ Ninh nhận lỗi!”

Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, rồi nhìn sang Khương Vy Nhan ân cần nói: “Em ăn hết cháo đi, anh ra ngoài một lát sẽ về ngay”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời khỏi bệnh viện.

Ra khỏi bệnh viện, anh liền gọi cho Lý Trường Thắng, bình thản nói: “Tôi sẽ tới đó ngay”.

Sau đó, anh đón xe đi thẳng đến tập đoàn của Lý Trường Thắng.

Mười phút sau, tại văn phòng làm việc của chủ tịch Lý Trường Thắng trên tầng cao nhất, ông ta đứng khép nép một bên hết sức cung kính với Tiêu Chính Văn đang đứng gần cửa sổ kiểu Pháp trước mặt, kính cẩn nói: “Ông chủ, đã thông báo rồi, lát nữa sẽ có đại diện các công ty đến công ty của nhà họ Khương để bàn bạc chuyện hợp tác”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh đường phố Tu Hà bên ngoài, nói: “Còn nữa, thay tôi sắp xếp một tập tài liệu về những công ty đang hợp tác với nhà họ Ninh gửi sang cho Long Nhất, anh ấy sẽ biết nên làm gì”.

“Vâng, ông chủ”, Lý Trường Thắng kính cẩn đáp, sau đó do dự hồi lâu mới cất lời: “Thưa ông chủ, còn một việc muốn xin ý kiến của cậu”.

“Nói đi”, Tiêu Chính Văn xoay người lại.

Lý Trường Thắng vội vàng nói: “Có một số đối tác ở tỉnh muốn đến đây khảo sát thị trường, tôi có mở một buổi tiệc, muốn mời ông chủ đến tham dự”.

Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn thấu ý định của Lý Trường Thắng, trầm ngâm chốc lát, anh nói: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau!”

“Vâng vâng vâng! Cảm ơn ông chủ!” khuôn mặt Lý Trường Thắng tràn ngập vẻ cảm kích.

“Vậy đến lúc ấy, tôi sẽ sai người đến đón ông chủ”, Lý Trường Thắng nói.

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Không cần, cứ báo địa chỉ, tôi sẽ tự đến”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn liền rời đi.

Cùng lúc đó, tại phòng họp của công ty nhà họ Khương, bầu không khí vô cùng căng thẳng, bí bách.

Tất cả lãnh đạo cấp cao và đám họ hàng thân thích nhà họ Khương đều tập hợp tại đây, bởi vì sự việc này liên quan đến sống chết của cả nhà họ Khương!

“Ông cụ Khương! Nhất định phải bắt trói thằng vô dụng kia đến nhà họ Ninh! Nếu không thì công ty của chúng ta chết chắc rồi!”

“Đúng vậy thưa chủ tịch! Bây giờ hơn mười mấy công ty đối tác muốn chấm dứt hợp đồng với công ty chúng ta, cứ tiếp tục thế này công ty của chúng ta sẽ tổn thất mấy chục triệu tệ! Đến khi đó ngày phá sản sẽ không còn xa nữa!”

“Đại úy Ninh Dương đích thân cảnh cáo thì ai dám chống lại chứ? Tất cả những phiền phức này đều là do con ả đê tiện Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn gây nên, nhất định phải giao cả nhà chúng nó cho nhà họ Ninh xử lý!”

Tất cả mọi người đều bàn tán sôi sục, thái độ thù hằn, ai cũng tán thành việc giao cả nhà ba người Tiêu Chính Văn và Khương Nhan Vy cho nhà họ Ninh xử lý.

Khương Thái Xương ngồi trên ghế chủ tịch nhíu mày.

Lúc này Khương Mỹ Nghiên còn đứng bật dậy, thêm dầu vào lửa nói: “Ông nội! Chuyện này không cần phải suy xét nữa! Nhà họ Khương chúng ta không thể đắc tội nhà họ Ninh đâu! Đêm hôm đó cháu cũng ở đấy, Tiêu Chính Văn ra tay với Ninh Kỳ Nhi rất độc ác, hơn nữa còn trực tiếp xảy ra xung đột với đại úy Ninh Dương. Mặc dù không rõ vì sao sau đó thiếu tá Hàn Lợi Dân đến giải quyết sự việc tranh cãi, nhưng từ thái độ của Ninh Dương lúc ấy cho thấy rằng, ba ngày sau chỉ cần anh ta được lên chức thiếu tá thì sẽ bắt đầu trả đũa nhà họ Khương chúng ta! Đến lúc đó chúng ta có muốn làm gì cũng không kịp nữa rồi!”

“Đúng vậy! Bố à! Chuyện này tuyệt đối không thể do dự nữa!” Khương Văn Kỳ cũng phụ họa theo, ánh mắt nhìn toàn bộ những người có mặt trong phòng nói: “Từ lúc Tiêu Chính Văn và Khương Nhan Vy về nhà họ Khương, nhà họ Khương chúng ta liền gặp đủ các loại tai bay vạ gió, đa số đều là do bọn nó đem đến! Bọn nó chính là sao chổi của nhà họ Khương chúng ta! Lần này đắc tội nhà họ Ninh là đã bước vào con đường chết. Chúng ta tuyệt đối không thể vì bọn nó mà liên lụy cả nhà họ Khương được!”

“Đúng! Đúng vậy!”

“Phó chủ tịch Khương nói đúng lắm, ông cụ Khương à! Ông mau quyết định đi!”

“Đúng đó! Đừng để nhà họ Khương vì bọn họ mà sụp đổ!”

Sắc mặt Khương Thái Xương trở nên u ám, cuối cùng cầm gậy ba toong trong tay nện mạnh xuống sàn nhà, lạnh lùng nói: “Được, Văn Kỳ con lập tức dẫn người đến bệnh viện bắt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan còn cả Na Na ở trong nhà nhỏ nữa, trói hết đưa đến nhà họ Ninh đi!”

 

“Vâng! Thưa bố, để con cử người đi!”

Khương Văn Kỳ nghe thấy thế liền vui mừng khôn xiết!

Chỉ cần dẫn cả nhà ba người bọn họ đến nhà họ Ninh thì có thể giải quyết được mối phiền phức nhà họ Ninh, hơn nữa đến lúc đó việc hợp tác với tập đoàn Lợi Dân hiển nhiên sẽ nằm trong tầm tay ông ta!

Một công đôi việc!

Thế nhưng, trong lúc Khương Văn Kỳ đang gọi điện thoại, trợ lý bỗng nhiên xông vào nói: “Thưa chủ tịch, bên ngoài bỗng xuất hiện hơn mười mấy người đại diện của công ty, doanh nghiệp, họ nói… họ nói…”

“Nói cái gì?”, Khương Thái Xương sốt ruột đến mức đứng bật dậy.

Tất cả những người trong phòng họp cũng như ngồi trên đống lửa!

Không phải chứ, nhanh vậy à?

Trợ lý vội vàng thở gấp một hơi rồi nói: “Họ nói, muốn ký hợp đồng hợp tác với nhà họ Khương chúng ta…”

| Tải iWin