TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 160

Chương 160: Xảy ra chuyện rồi!

Cùng lúc đó, một nam thanh niên chân phải bê bết máu chạy ra từ nhà vệ sinh trên tầng hai của tòa nhà, sau đó rơi thẳng xuống bồn hoa bên dưới!

Sau đó, anh ta cố gắng đứng dậy, cố nén vết thương do súng bắn ở chân phải của mình, liều mạng bỏ chạy!

Trên tầng hai, những binh lính đang đuổi theo đứng ở cửa sổ, giận dữ hét lớn: “Không được chạy, mau đuổi theo!”

Bằng bằng bằng!

Một vài tiếng súng vang lên, nhưng thanh niên đó đã biến mất khỏi tầm ngắm của các binh lính!

Thanh niên đó chạy đến đường lớn, thuê một chiếc taxi, anh ta lên xe, vẻ mặt đau đớn, hét lên: “Nhanh, mau đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!”

Tài xế nhìn thấy chân phải của thanh niên đó chảy máu, lo lắng nói: “Hay là đưa cậu tới bệnh viện trước?”

Nam thanh niên đó lạnh lùng nói: “Không cần, cứ đi thẳng tới Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!”

Tài xế cũng đành bất lực.

Nửa tiếng sau, thanh niên đó xuống xe ở lối vào Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.

Sở chỉ huy quân đội Tu Hà rất hoành tráng, các tốp binh lính tuần tra canh giữ khắp nơi!

Anh ta lê cái chân phải đầy máu của mình đến cổng điện tử, binh lính gác cổng lập tức chĩa sũng vào người anh ta, hét lớn: “Ai? Lùi lại!”

Phùng Hạo lập tức giơ hai tay lên đỉnh đầu, quỳ ở cửa, hét lớn: “Tôi muốn gặp Trưởng quan của các người, Trưởng quan lớn nhất, thiếu tá Hàn Lợi Dân!”

Binh lính đó bước tới, dùng tay ấn mạnh người Phùng Hạo xuống đất!

Phùng Hạo không phản kháng, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển hét lớn: “Tôi muốn gặp thiếu tá Hàn! Có việc vô cùng cấp bách! Tôi nhất định phải gặp thiếu tá Hàn!”

Tuy nhiên, binh lính lại kéo Phùng Hạo lên, lạnh lùng nói: “Đưa anh ta đi tới trạm y tế xử lý vết thương trước!”

Phùng Hạo lo lắng, chật vật hét lên: “Tôi không đi, tôi phải gặp thiếu tá Hàn, có chuyện vô cùng cấp bách nhất định phải nói cho thiếu tá Hàn biết! Để tôi gặp thiếu tá Hàn!”

Binh lính dẫn đầu lạnh lùng quát: “Quá quắt! Thiếu tá Hàn là người mà anh nói gặp là gặp được à! Đưa anh ta đến đó chữa trị vết thương! Sau đó bố trí một vài người thẩm vấn!”

“Thả tôi ra! Tôi phải gặp thiếu tá Hàn! Việc vô cùng cấp bách!”

Phùng Hạo tuyệt vọng hét lên, nhưng hoàn toàn vô ích, anh ta được đưa thẳng đến phòng y tế.

“Hả? Anh ta bị gì thế này? Hình như vết thương trên chân là do súng bắn?”, một binh lính cau mày hỏi, nhìn Phùng Hạo đã đi xa.

Một binh lính khác trả lời: “Ai biết được, có thể là cơn thịnh nộ của thế lực ngầm, còn muốn gặp thiếu tá Hàn, đúng là đầu óc có vấn đề, chuyện này không nằm trong phạm vi kiểm soát của chúng ta, người của đội thanh tra sẽ tự đi điều tra, bây giờ cậu chỉ cần gọi cho đội thanh tra, bảo bọn họ cử người qua đây thẩm vấn”.

Nửa tiếng sau, Phùng Hạo đã được xử lý vết thương ở chân phải, lúc này anh ta bị còng hai tay, ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh sáng mạnh chiếu vào mặt khiến anh ta không thể nào mở mắt!

Hai binh lính mặc quân phục ngồi trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phùng Hạo, hét lớn: “Anh tên là gì?”

“Phùng Hạo”, Phùng Hạo đáp.

“Vì sao lại xông vào Sở chỉ huy quân đội của chúng tôi? Anh có biết là anh xông vào Sở chỉ huy bất hợp pháp, chúng tôi có quyền trực tiếp bắn chết anh không?”, một binh lính lạnh lùng nói.

Phùng Hạo vội vàng nói: “Trưởng quan, xảy ra chuyện rồi, chuyện vô cùng cấp bách! Tôi cần phải gặp thiếu tá Hàn! Thật đấy, cầu xin các anh, mau cho tôi gặp thiếu tá Hàn, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!”

Bộp!

Binh lính đập mạnh xuống bàn, chỉ vào Phùng Hạo hét lớn: “Phùng Hạo! Tôi nói cho anh biết, đây là phòng thẩm vấn của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, anh đừng có lằng nhằng, càng không được phép la hét om sòm! Giải thích rõ mọi chuyện cho tôi! Vết súng bắn trên chân anh đã đủ đã nói rõ vấn đề rồi! Còn muốn gặp thiếu tá Hàn, anh cho rằng ai cũng có thể gặp được thiếu tá Hàn sao? Trước khi người của Đội thanh tra đến, giải thích rõ ràng mọi chuyện cho tôi, nếu không thì anh tự làm tự chịu đấy! Ở đây chúng tôi không phải Đội thanh tra, không có nhiều quy tắc, anh có hiểu không?”

Lòng Phùng Hạo nóng như lửa đốt, nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu, nhưng tôi thật sự phải gặp thiếu tá Hàn, thật sự có chuyện vô cùng vô cùng gấp!”

“Nếu như anh thật sự có chuyện vô cùng gấp cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ báo cáo cho thiếu tá Hàn!”, binh lính lạnh lùng nói.

Phùng Hạo gãi đầu, lúc chạy ra ngoài, Thiên Gia đã nói, nhất định phải gặp được thiếu tá Hàn rồi mới được nói.

Vì vậy, anh ta nghĩ một lúc, yếu ớt nói: “Vậy tôi không gặp thiếu tá Hàn nữa, mấy người thả tôi ra đi”.

“Thả anh ra ngoài? Anh coi Sở chỉ huy quân đội Tu Hà là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”, binh lính đó tức giận, phẫn nộ đập mạnh xuống bàn, chén trà trên bàn rung lắc dữ dội.

Phùng Hạo lo lắng, đột nhiên đứng dậy hét lớn: “Tôi không phạm pháp, cũng chẳng làm chuyện xấu gì! Các anh dựa vào đâu vào không thả tôi ra! Bây giờ tôi muốn ra ngoài, vừa nãy tôi chỉ là… chỉ là mộng du thôi! Các anh mau thả tôi ra!”

“Phùng Hạo! Ngồi xuống cho tôi! Ngồi xuống!”

Binh lính đó tức giận, đi tới trấn áp Phùng Hạo, đè anh ta ngồi xuống ghế!

“Anh còn không phạm pháp nữa sao? Vết súng trên chân anh là do ai bắn? Bên trong chhuyện này nhất định có ẩn tình! Tốt nhất hôm nay anh lên thành thật khai báo cho chúng tôi! Nếu không thì chúng tôi không thể nào thả anh ra được!”

Phùng Hạo bất lực, cũng rất lo lắng, bị ép ngồi xuống, ngậm chặt miệng không nói gì.

Hai binh lính cau mày, nhìn nhau, nói: “Phùng Hạo, mau thành thật khai báo rõ ràng!”

Phùng Hạo nói: “Tôi chẳng có gì để khai cả, tôi chỉ là đi nhầm chỗ thôi”.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, hai thanh tra bước vào.

Hai binh lính đứng dậy, cười nói: “Hai người đến thật tốt, anh ta cứng đầu lắm, không chịu nói gì cả, lằng nhằng nãy giờ, chúng tôi không hiểu quy tắc thẩm vấn, giao cho hai người đấy”.

Hai thanh tra cũng cười nói: “Hai anh vất vả rồi, tiếp theo cứ để chúng tôi giải quyết là được”.

Nói xong, hai binh lính nhìn về phía Phùng Hạo, nói: “Phùng Hạo, người của Đội thanh tra tới rồi, khai báo rõ ràng mọi chuyện đi”.

Nói xong, hai người bước ra khỏi phòng thẩm vấn, hai thanh tra ngồi xuống, bắt đầu giở sổ ghi chép ra.

Một người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn, khuôn mặt chữ điền, mày kiếm mắt sao, cầm một bình nước giữ ấm trong tay, ho khẽ hai tiếng rồi nói với nữ thanh tra đang thực tập ở bên cạnh: “Như Yên, ghi lại mọi thứ”.

Sau đó, ông ta quay đầu nhìn Phùng Hạo, cầm bình nước lên, thổi hơi nóng rồi bình thản uống hai ngụm, dường như không hề nôn nóng một chút nào.

 

Phùng Hạo thì rất lo lắng, nói: “Ông có thể nhanh lên chút được không? Muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi còn có việc”.

Thanh tra trung niên cười hỏi: “Nghe bọn họ nói, cậu ầm ĩ đòi gặp thiếu tá Hàn?”

Phùng Hạo ngây ra, anh ta đảo mắt, nói: “Không có, là do tôi nói linh tinh thôi”.

Thanh tra trung niên đứng dậy, nói với nữ thanh tra bên cạnh: “Được rồi, Như Yên, hỏi xong rồi, chúng ta đi trước, nhốt cậu ta ở đây vài ngày”.

Phùng Hạo sửng sốt, anh ta lo lắng, nhìn về phía thanh tra trung niên sắp đi ra ngoài, hét lớn: “Này này, mấy người như vậy là hỏi xong rồi sao… Này, tôi muốn gặp thiếu tá Hàn, tôi thật sự muốn gặp thiếu tá Hàn!”

Phùng Hạo cũng sốt ruột, nếu như bị nhốt ở đây vài ngày, vậy sẽ không thể truyền tin cho Thiên Gia được rồi!

Thanh tra trung niên đó mỉm cười, lại ngồi xuống, nói: “Nói đi, vì sao muốn gặp thiếu tá Hàn?”

Phùng Hạo bất lực, đành kể hết mọi chuyện cho bọn họ nghe.

Thanh tra trung niên nghe xong, ông ta méo mặt, liên tục xác nhận: “Cậu chắc chắn cậu là do Trịnh Thiên Thái bảo tới không? Đại úy Ninh Dương cho người phong tỏa tập đoàn Thiên Thái rồi à? Anh Tiêu và vợ anh ấy có khả năng xảy ra chuyện sao?”

| Tải iWin