TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 167

Chương 167: Chiếc chuồng chó dưới ánh đèn

Một tiếng sau, cũng chính là hiện giờ ở Tu Hà!

Xe riêng của Hàn Lợi Dân đã tiến vào Tu Hà, lúc này, anh ta ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh lẽo, cơn giận trên người như sắp lật tung cả chiếc xe.

Anh ta vừa nhận được điện thoại của phó quan bên cạnh chủ soái chiến khu Đông Nguyên Từ Kiêu Long, nghiêm túc và tức giận nói cho anh ta biết tình hình ở Tu Hà hiện giờ.

Hàn Lợi Dân lập tức kinh sợ, mặt tái đi.

Nhân hai ngày anh ta không ở Tu Hà, Ninh Dương dám làm những chuyện coi trời bằng vung như vậy.

Tự ý bắt nhốt tổng tư lệnh Cục thanh tra Tu Hà, bắt nhốt phó tham mưu của mình.

Điều khiến Hàn Lợi Dân phẫn nộ và hốt hoảng nhất chính là người của Ninh Dương đã bắt Khương Vy Nhan và Na Na.

Đó là vợ con của Tiêu Chính Văn, là vợ con của chủ soái Bắc Lương đấy!

Gây họa tày trời rồi!

“Mau lên! Lập tức về Sở chỉ huy quân đội Tu Hà! Báo với tất cả mọi người, lập tức tập hợp! Chờ lệnh của tôi bất cứ lúc nào!”, Hàn Lợi Dân nổi giận gầm lên.

Tài xế giẫm mạnh chân ga, phóng thẳng đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!

Cùng lúc đó, ở ngoại ô Tu Hà.

Màn đêm buông xuống, ba mươi nghìn quân Bắc Lương đã chỉnh tề chờ lệnh xuất phát.

Ba mươi nghìn quân Phá Long, đảo lộn cả trời đất!

Để tránh tai mắt người ngoài, bọn họ đã mất một tuần trèo đèo lội suối xuyên đêm, chạy bộ hành quân một nghìn năm trăm kilomet, cuối cùng cũng đến được Tu Hà vào ba ngày trước.

Sau ba ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, ba mươi nghìn quân Bắc Lương lúc này đã được trang bị vũ khí đầy đủ.

Không ai có thể tưởng tượng một đội quân do ba mươi nghìn quân Phá Long Bắc Lương tập hợp lại khí thế, lại khiến người ta khiếp sợ như vậy! Ai nấy như từng cây súng, đứng trong bóng tối, như hòa vào màn đêm đen.

Khí thế đó ngút trời, khuấy đảo cả bầu trời Tu Hà!

Đây không phải đội quân bình thường!

Đây là sư đoàn Hổ Lang với ba mươi nghìn người mạnh nhất thuộc ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương mạnh nhất Hoa Quốc.

Là sư đoàn bất bại uy danh hiển hách Hoa Quốc, khiến tám nước khiếp sợ!

Bọn họ đều là những chiến sĩ giỏi nhất đã rèn luyện qua đội quân triệu người của tám nước, từng trải qua sự tôi luyện của máu và nước mắt, trải qua chết chóc!

Sát khí trên người bọn họ khiến người ta kinh hồn khiếp đảm, khiến người ta sợ hãi, khiến người ta khâm phục, càng khiến trời đất biến sắc, khiến kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật!

Sư đoàn Hổ Lang ba mươi nghìn người này đủ để tiêu diệt đội quân triệu người!

Trên khuôn mặt mỗi người mang theo sát khí lạnh lẽo, người mặc trang phục chiến đấu ngụy trang, trên mặt cũng là hình vẽ ngụy trang khiến muôn thú sợ sệt!

Mưa to sắp ập tới!

Bầu trời Tu Hà sắp thay đổi rồi!

Là thay đổi hoàn toàn!

Cùng lúc đó, sơn trang nhà họ Ninh giăng đèn kết hoa, khách quý đông đủ, vô cùng vui vẻ.

Tất cả gia chủ và chủ tịch đến từ các thế gia giàu có và doanh nghiệp hàng đầu Tu Hà, lúc này đều đang đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn cửa chính biệt thự nhà họ Ninh với ánh mắt sùng kính và kích động.

Lúc này, quân hàm trên vai Ninh Dương đã được thay bằng quân hàm thiếu tá.

Anh ta đội mũ kepi, nhìn bản thân vô cùng đẹp trai và cương nghị ở trong gương, nở nụ cười hài lòng, sau đó quay người, chân đi bốt quân đội bước từng bước một. Dưới chùm đèn thủy tinh to, người anh ta như được dát một lớp ánh sáng màu bạc, chậm rãi bước ra khỏi biệt thự, đứng trước mặt mọi người, nơi hội tụ ánh đèn.

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, báo hiệu bữa tiệc nhậm chức thiếu tá tối nay của Ninh Dương chính thức được bắt đầu.

Cả người Ninh Dương đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt cao ngạo, lạnh lùng lướt nhìn toàn cảnh, mang theo nhuệ khí không gì sánh được. Anh ta giơ một bàn tay lên, tiếng vỗ tay bên dưới lập tức dừng lại.

Sau đó, Ninh Dương tao nhã cầm một ly Whisky trên chiếc khay trong tay cô gái mặc sườn xám ở bên cạnh, anh ta nâng ly lên, mở miệng nói: “Chào mừng mọi người đến tham gia bữa tiệc nhậm chức thiếu tá của tôi!”

Mọi người nhao nhao nâng ly, đồng thanh nói: “Chúc mừng thiếu tá Ninh!”

Ninh Dương cười nói: “Rất vinh hạnh khi mọi người có thể đến tham gia bữa tiệc nhậm chức của tôi. Ở đây có người tôi quen, cũng có người tôi không quen, hy vọng sau tối nay, mọi người có thể cùng thuyền chung lối, cùng cố gắng, cùng tiến bộ vì tương lai của Tu Hà!”

Nói xong, Ninh Dương uống cạn ly rượu, các khách quý bên dưới cũng vội vàng cạn ly, nhao nhao khen Ninh Dương là nhân tài kiệt xuất nhất Tu Hà, chắc chắn sẽ khiến tương lai Tu Hà phát triển rực rỡ.

“Thiếu tá Ninh Dương, gia chủ Ninh có cậu con trai như cậu, đúng là nở mày nở mặt!”

“Phải đấy thiếu tá Ninh, sau này chúng tôi vẫn phải nhờ cậu đấy!”

“Từ nay về sau, Tu Hà chỉ có thiếu tá Ninh, chỉ có nhà họ Ninh lớn nhất! Chúng ta cùng nâng ly nào!”

Tiếng khen ngợi vang lên không dứt.

Ninh Dương nâng ly với từng người, phía sau anh ta là Ninh Học Dân, vẻ mặt ông ta đương nhiên rất kiêu ngạo.

Những nhân vật đứng đầu Tu Hà này, trước kia nhà họ Ninh chưa chắc có thể với tới, nhưng bây giờ thì khác rồi, Ninh Dương trở về, còn thăng chức thiếu tá, ngang hàng với Hàn Lợi Dân.

Thân phận và địa vị như vậy, đáng để những người hàng đầu Tu Hà này kết giao.

Tất cả mọi người đều biết, sau này nhà họ Ninh chắc chắn sẽ trở thành gia tộc lớn nhất Tu Hà! Thậm chí có khi là cả tỉnh cũng không chừng!

Chỉ cần Ninh Dương có thể lập nhiều quân công, một bước từ thiếu tá lên trung tá, thì chắc chắn ở tỉnh sẽ có chỗ cho nhà họ Ninh!

Đương nhiên người nhà họ Khương cũng có mặt trong đám người này, nhưng lại bị sắp xếp ở vị trí phía sau, chỉ có thể nhìn Ninh Dương và những người có máu mặt nâng ly chụp ảnh từ xa.

Nhưng, cho dù là vậy, đám người Khương Thái Xương cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Bởi vì, những khách quý tham gia tiệc hôm nay toàn là những người tai to mặt lớn ở Tu Hà, chỉ cần kết giao được với một hai người, thì sau này nhà họ Khương sẽ phát triển thuận lợi.

Vẻ mặt Khương Thái Xương kích động, từ xa nhìn Ninh Dương đứng dưới ánh đèn vô cùng nổi bật, nói: “Ôi, Ninh Dương đúng là người kiệt xuất nhất Tu Hà, mới chừng này tuổi đã là thiếu tá, tiền đồ tươi sáng quá. Cũng may nhà họ Khương và cậu ấy không có nhiều ân oán, cũng may Mỹ Nghiên ra tay, mới giải quyết được khó khăn trước mắt của nhà họ Khương ta”.

“Ông nội, ông nói gì vậy, cháu cũng là người nhà họ Khương, là cháu gái ông mà, cháu không thể trơ mắt nhìn nhà họ Khương xảy ra chuyện được”, lúc này Khương Mỹ Nghiên đang ngồi bên cạnh Khương Thái Xương, cô ta mặc chiếc váy ngắn hở ngực lộ lưng màu đỏ, trang điểm rất sắc sảo, khí chất áp đảo.

Hai ngày nay, địa vị của Khương Mỹ Nghiên trong nhà họ Khương lên như diều gặp gió, lọt được vào mắt xanh của lão gia, thậm chí có người đồn Khương Mỹ Nghiên cầm chắc chức vụ tổng giám đốc công ty.

Lúc này, Khương Thái Xương cũng nheo mắt lại, vỗ tay Khương Mỹ Nghiên, nói: “Mỹ Nghiên à, nếu chúng ta có thể mời thiếu tá Ninh Dương một ly rượu thì mới là phúc phần tương lai của nhà họ Khương ta”.

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế liền nở nụ cười, đáp: “Ông nội, thế thì đơn giản, chuyện này cứ để cháu!”

Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên gửi tin nhắn cho Ngô Khoan Nghiệp.

Ngô Khoan Nghiệp đang cùng Ninh Dương mời rượu mọi người ở phía trước, sau khi đọc được tin nhắn, cậu ta vội vàng tươi cười bước tới, nói: “Cháu chào ông ạ”.

Khương Thái Xương nhìn thấy Ngô Khoan Nghiệp thì cũng kích động đứng dậy, chìa hai tay ra bắt, nói: “Thiếu gia Ngô, cũng nhờ có cháu mà nhà họ Khương ông mới giải quyết được khó khăn”.

Ngô Khoan Nghiệp mỉm cười đáp: “Lão gia, ông nói gì thế, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà mà. Cháu nghe Mỹ Nghiên nói ông muốn mời rượu thiếu tá Ninh ạ?”

Khương Thái Xương có chút ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như có thể mời được thiếu tá Ninh một ly rượu thì địa vị của nhà họ Khương ở Tu Hà cũng sẽ được nâng cao. Đúng lúc, ông cũng có thể đại diện cho nhà họ Khương xin lỗi thiếu tá Ninh”.

Ngô Khoan Nghiệp nói: “Chuyện nhỏ thôi ông, ông chờ cháu ở đây, tý nữa cháu sẽ đưa thiếu tá Ninh tới”.

“Thật sao? Thế thì tốt quá!”

Vẻ mặt Khương Thái Xương kích động, Khương Văn Kỳ cũng vui lắm, ánh mắt nhìn Ngô Khoan Nghiệp lại càng tán thưởng hơn.

“Con rể tốt, con rể tốt!”

Khương Văn Kỳ cười tít mắt, kích động nâng một ly rượu, uống cạn với Ngô Khoan Nghiệp.

Đúng lúc mọi người đang vui vẻ nói cười, thì chiếc đèn tụ quang trên sân khấu đột nhiên sáng lên.

Sau đó, trong ánh nhìn của mọi người, bốn tên lính mặc quân phục khiêng một chiếc chuồng chó lớn lên sân khấu.

Ồ!

Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong ánh mắt của mọi người, trên sân khấu, dưới đèn tụ quang, trong chiếc chuồng chó to là hai mẹ con người đầy vết thương, sắc mặt tái nhợt, lấm lem bẩn thỉu, nhìn rất thê thảm và đáng thương.

Đó chính là Khương Vy Nhan và Na Na!

| Tải iWin