Chương 201: Đây còn là người sao? (1)
“Tất cả xuống xe cho tao! Nhanh lên!”
Tên đàn ông xăm mình dẫn đầu vung ống thép trong tay, đập mạnh vào mui xe, mui xe lập tức lõm xuống.
Ở trong xe, Khương Vy Nhan ôm chặt Na Na, cả người run rẩy, sợ hãi hỏi: “Tiêu Chính Văn, bọn họ là ai vậy? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi…”
Tiêu Chính Văn quay đầu, mỉm cười rồi nói với Khương Vy Nhan ở ghế sau: “Không sao đâu, anh ra ngoài giải quyết một chút, em với Na Na ở trong xe, bất kể nhìn thấy gì cũng không được xuống xe, biết chưa?”
Khương Vy Nhan ậm ừ gật đầu, thấy Tiêu Chính Văn xuống xe, trong lòng cô rất lo lắng, nói: “Anh cẩn thận đấy…”
“Bố ơi, cố lên!”
Na Na nắm chặt bàn tay nhỏ, nghiêm túc nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, mở cửa xe, đẩy mạnh một cái, ba tên côn đồ vây quanh cửa xe lập tức bị hất bay ra, kêu lên thảm thiết, ngã vào bồn hoa bên cạnh.
Còn Tiêu Chính Văn vẻ mặt điềm nhiên bước xuống xe, khóa cửa lại, sau đó anh lấy một bao thuốc lá trong túi quần ra, châm một điếu, rít sâu một hơi, sau đó nhả khói, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Ai sai chúng mày đến?”
Mấy tên côn đồ ngã vào bồn hoa, lúc này đã bò dậy, tức giận gầm lên: “Mẹ kiếp! Thằng chó chết, mày chán sống à?”
Một tên trong số đó giơ cây gậy bóng chày trong tay lên, đập vào đầu Tiêu Chính Văn.
Bốp!
Nhưng!
Cây gậy bị Tiêu Chính Văn tóm được giữa không trung.
Không mảy may nhúc nhích!
Tên côn đồ kia cố hết sức nhưng cây gậy vẫn bất động.
Cảnh tượng này khiến những tên côn đồ còn lại sững sờ, còn tưởng anh em của mình làm trò, cười ầm lên nói: “Nhị Cẩu, mày làm cái quái gì đấy? Xử hắn đi! Có phải mày chơi gái nhiều quá nên mềm tay không đấy?”
Nhị Cẩu lúc này cũng hoảng lên, quát: “Mẹ kiếp, tao cũng muốn xử lắm chứ! Thằng khốn này khỏe quá!”
Gã vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã giơ chân, đá mạnh vào bụng gã, Nhị Cẩu chẳng khác gì con diều đứt dây, bay bốn năm mét rồi va mạnh vào đèn đường bên cạnh.
Phịch một tiếng!
Nhị Cẩu ngã xuống đất, phun ra máu, ngất xỉu!
Còn đèn đường cũng cong cả đi!
Dã man!
Những tên côn đồ còn lại kinh hãi.
Thân… thân thủ này… còn là người sao?
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn cầm cây gậy bóng chày của Nhị Cẩu lên, vung vẩy trong tay, cất bước, trông chẳng khác gì thần chết, một mình anh đối mặt với mười mấy tên côn đồ, bước từng bước một về phía chúng.
“Cơ hội chỉ có một lần thôi, ai sai chúng mày đến? Khai ra thì coi như không có chuyện gì cả!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện sát khí.
Lúc này, tên đại ca đứng phía sau đám người giận dữ gầm lên: “Mẹ kiếp! Dám động đến người của tao! Lên hết cho tao, đánh hắn tàn phế luôn đi!”
Mười mấy tên côn đồ lập tức vung ống thép và gậy bóng chày trong tay lên, xông về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ lắc đầu, dưới đèn đường, khóe miệng anh ngậm điếu thuốc, tay cầm một cây gậy bóng chày, ánh mắt lạnh lẽo.
Gió nổi lên!
Ngay sau đó!
Cả người Tiêu Chính Văn như hóa thành mãnh hổ, xông thẳng tới, bốn năm tên côn đồ dẫn đầu còn chưa kịp có phản ứng đã bay lên, chỉ cảm thấy chân, ngực, cánh tay bị đánh rất mạnh.
Bốp bốp bốp!
Chỉ trong chớp mắt, bốn năm tên đã nằm bẹp dưới đất, la hét thảm thiết, ôm cái chân đã gãy lìa và phần đầu đang chảy máu.
Lần này thì những tên còn lại đều sững sờ, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, sợ hãi lùi về phía sau.
Đây đâu phải người chứ?
“A a a! Có ma! Chạy mau!”
Cũng không biết ai hét lên một tiếng, hơn mười tên côn đồ còn lại lập tức vứt vũ khí trong tay, chạy thục mạng vào trong xe van, giẫm mạnh chân ga định bỏ chạy.