Chương 205: Mày chán sống à?
Nghe Ngô Khoan Nghiệp nói vậy, Khương Mỹ Nghiên sững sờ, sau đó bật cười, mắng: “Sao có thể là do anh ta được chứ? Anh nghĩ nhiều rồi”.
Ngô Khoan Nghiệp nhíu mày, đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, nói: “Không không không, anh cứ cảm thấy có gì đó sai sai! Em nghĩ mà xem, Tiêu Chính Văn chỉ là một con chó hoang của nhà họ Tiêu năm năm trước, tại sao lại quen được Hàn Lợi Dân, hơn nữa rất nhiều lần Hàn Lợi Dân còn giúp anh ta. Không những vậy, anh ta còn có mối quan hệ mập mờ với Lý Trường Thắng. Lẽ nào những điều này là do thân phận lính xuất ngũ khu vực phía Bắc của anh ta? Anh cảm thấy khó có khả năng đó, một tên lính xuất ngũ thì làm gì được nâng đỡ ở Tu Hà như vậy chứ?”
Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp chẳng khác gì Sherlock Holmes, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện quan trọng, nhưng càng như vậy, cậu ta lại càng thấy khó hiểu.
Nếu Tiêu Chính Văn là quân nhân xuất ngũ khu vực phía Bắc, và tận dụng tốt thân phận này, thì đúng là sẽ được giúp rất nhiều.
Dù sao người dân Hoa Quốc cũng có tình cảm đặc biệt đối với quân nhân khu vực phía Bắc.
Nhưng dù tận dụng kiểu gì, thì một quân nhân xuất ngũ bình thường cũng không thể khiến Hàn Lợi Dân và Lý Trường Thắng năm lần bảy lượt giúp anh ta như thế được.
Trừ khi thân phận của anh ta không đơn giản chỉ là quân nhân xuất ngũ khu vực phía Bắc.
Đúng đúng đúng!
Cả chuyện của nhà họ Ninh tối hôm đó nữa, đến tổng tham mưu trưởng của tổng bộ chiến khu Đông Nguyên là chiến thần số một, thượng tướng Vương Truyền Minh cũng đến.
Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, thái độ của Vương Truyền Minh đối với Tiêu Chính Văn lúc đó hơi đặc biệt một chút…
Ngô Khoan Nghiệp nghĩ đến đây thì đổ mồ hôi lạnh.
Khương Mỹ Nghiên nghe Ngô Khoan Nghiệp phân tích, nhíu mày nói: “Ý của anh là Tiêu Chính Văn không đơn giản như chúng ta nghĩ?”
“Có khả năng! Cực kỳ có khả năng!”, Ngô Khoan Nghiệp gật đầu lia lịa.
Phụt!
Thấy dáng vẻ nghiêm túc và sợ hãi của Ngô Khoan Nghiệp, Khương Mỹ Nghiên bật cười, nói: “Được rồi, được rồi, chồng ơi, anh nghĩ nhiều rồi đấy, Tiêu Chính Văn thực sự chỉ đơn giản là một quân nhân xuất ngũ bình thường thôi, anh lo nghĩ nhiều rồi, dạo này nhiều áp lực quá, nào, để em hầu hạ anh…”
Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên đứng dậy, người không mảnh vải kéo Ngô Khoan Nghiệp, đè cậu ta xuống giường…
Sau đó, trong căn phòng vang lên tiếng cầm sắt hài hòa, điên loan đảo phượng…
Ngô Khoan Nghiệp cũng vứt hết mọi lo lắng ra sau đầu.
Ngày hôm sau.
Ở sân nhỏ nhà họ Khương.
Na Na sau khi ngủ dậy liền nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, thơm chụt một cái lên má anh, cười nói: “Bố ơi, hôm nay có món gì ngon ạ?”
Tiêu Chính Văn bế Na Na lên, véo chiếc mũi nhỏ của cô bé, cười đáp: “Bố đưa con đi mua sữa đậu nành và bánh bao súp nhé?”
“Vâng ạ, vâng ạ, Na Na thích uống sữa đậu nành nhất…”
Na Na vui vẻ khua chân múa tay.
Tiêu Chính Văn bế Na Na, nhìn Khương Vy Nhan đang đánh răng rửa mặt, nói: “Vy Nhan, anh đưa con ra ngoài mua đồ ăn sáng, em chờ anh về nhé”.
Khương Vy Nhan ừm một tiếng, nhắc anh đi đường cẩn thận.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng bế Na Na đến một con phố bán đồ ăn sáng ở gần đó.
Lúc này là tám giờ sáng, trên đường toàn là những người đi làm đang ăn sáng trong các cửa hàng, cũng có người mua mang đi.
Tiêu Chính Văn chọn một cửa hàng đồ ăn sáng có thương hiệu lâu đời, đứng xếp hàng phía sau.
Đôi mắt to tròn của Na Na nhìn những chiếc bánh bao súp vừa được lấy ra vẫn còn trong lồng hấp, thèm chảy nước miếng.
“Bố ơi, thơm quá đi…”, Na Na cười nói.
Đúng lúc này, phía sau đám đông đột nhiên ồn ào.
“Ôi trời, chen cái gì mà chen, không biết xếp hàng à?”
“Phải đấy! Mấy người này sao mà vô văn hóa thế!”
“Mọi người nói nhỏ thôi, bọn chúng là côn đồ ở gần đây, có mấy tên còn vừa ra tù…”
Một đám mấy bà cô ông chú nhỏ giọng thì thầm.
Phía sau đám người, mấy nam nữ xăm mình, xỏ khuyên tai, nghênh ngang chen lấn, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Mẹ kiếp! Cái lũ già này! Nói vớ vẩn cái gì đấy? Ông đây không xếp hàng sao? Mắt nào của mấy người thấy chúng tôi chen ngang hả?”
Tên đàn ông xăm mình dẫn đầu xỏ sáu cái khuyên tai, cắt đầu đinh, mặt mày bặm trợn trừng mắt với mấy ông bà đang ồn ào phía sau.
Các anh em bên cạnh gã cũng quát lên: “Còn nói lung tung nữa thì cứ đánh cho lũ già này què hết đi!”
Lần này thì mọi người không dám ho he nữa.
Mấy tên côn đồ kia cũng hừ lạnh, chửi rủa mấy câu.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn nhíu mày, Na Na ở trong lòng cũng ôm chặt lấy anh, ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên, uất ức nói: “Bố ơi, Na Na sợ…”
Tiêu Chính Văn cười nói: “Na Na không cần phải sợ, có bố đây”.
Sau đó, sắc mặt Tiêu Chính Văn dần trở nên lạnh lùng, mắt sắc như kiếm, anh giơ tay khẽ vỗ vai tên lưu manh trước mặt, nói: “Này người anh em, chen ngang thế là không hay đâu, chúng tôi đã chờ lâu lắm rồi”.
Tên lưu manh kia quay lại, tỏ vẻ khó chịu, trừng mắt với Tiêu Chính Văn, quát lên: “Mẹ kiếp! Mày là thằng chó nào? Tao chen ngang đấy thì sao nào? Mày còn lắm mồm nữa, cẩn thận tao xử mày đấy!”
“Mẹ kiếp! Mày ăn nói với anh Hao Tử kiểu gì đấy? Mày chán sống rồi à?”
“Còn đưa cả con theo nữa, nhìn cũng đáng yêu xinh xắn đấy, nào, để anh bế anh thơm cái nào…”
Dứt lời, một tên lưu manh tỏ vẻ dâm đãng giơ tay về phía Na Na.
Rắc!
Tay gã lập tức bị Tiêu Chính Văn tóm lấy giữa không trung, sau đó anh khẽ dùng lực, bẻ một góc chín mươi độ, gãy cả xương.
“Tao ghét nhất là những kẻ bỉ ổi! Tao muốn mày xin lỗi con gái tao!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sát khí trên người tỏa ra.
“A a a! Tay của tôi, tay của tôi… Mẹ kiếp mày chán sống à… anh Hao Tử…”
Tên lưu manh kia lập tức hét lên thảm thiết, cả người cũng uốn cong theo hướng cái tay gãy, vẻ mặt đau đớn.
Anh Hao Tử nhìn thấy anh em của mình bị đánh, lập tức nổi giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn gầm lên: “Mẹ mày! Oắt con mày chán sống rồi chắc? Mau buông tay của anh em tao ra! Nếu không tao đâm chết mày!”
Uy hiếp xong, anh Hao Tử rút một con dao gấp trong túi quần ra.
Cảnh tượng này khiến các bà cô ông chú đang xếp hàng sợ đến mức tản ra, đứng nhìn từ xa.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, một tay bẻ cong cánh tay của tên lưu manh kia, một tay bế Na Na, nói: “Mày cứ thử xem”.
Anh Hao Tử nghe thấy thế thì nổi giận.
“Mẹ kiếp! Chán sống chắc!”
Anh Hao Tử đâm thẳng một nhát vào bụng Tiêu Chính Văn, chỗ này không đến nỗi chết, nhưng có thể khiến người ta lập tức mất khả năng hoạt động.
Nhưng!
Ngay sau đó!
Tiêu Chính Văn buông tay, một phát đá bay tên lưu manh bị gãy tay kia, khiến gã va vào anh Hao Tử, con dao gấp của anh Hao Tử cũng phập một tiếng, đâm vào mông gã.
“A a!”
Tên lưu manh hét lên thảm thiết, ôm mông ngã xuống đất, mông gã lập tức chảy máu, con dao cắm thẳng vào mông, vẫn đang lắc lư run rẩy trong gió.
Ôi mẹ ơi!
Những người vây xem xung quanh đều kinh hãi.
Trông… cũng hơi thảm.
Anh Hao Tử cũng sững sờ, lúc có phản ứng lại, mới phát hiện Tiêu Chính Văn đã đứng trước mặt gã, bàn tay to như cái quạt đang vả tới.
Bốp!
Tiếng tát như sấm rền, vang khắp con phố bán đồ ăn sáng.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Còn chen ngang nữa không?”
“Tiên sư mày!”, anh Hao Tử ôm gò má rát bỏng, đang định nổi điên.
Bốp!
Tiêu Chính Văn lại tát thêm cái nữa, vẫn hỏi câu cũ: “Còn chen ngang nữa không?”
“Mẹ kiếp! Mày đánh tao cái nữa thử xem!”, anh Hao Tử nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ ngầu.
Bốp!
Tiêu Chính Văn lại tát thêm cái nữa, cái tát này lập tức khiến anh Hao Tử bay ra ngoài, răng rụng đầy đất, miệng chảy cả máu, đầu óc choáng váng nằm dưới đất.
“Mày… mày chờ đấy cho tao! Mày cứ đứng đấy! Chờ tao dẫn người quay lại thịt mày!”
Anh Hao Tử che cái miệng đầy máu tươi, bò dậy, dẫn theo mấy người chạy mất.
Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn, sau đó nói với ông chủ cửa hàng đồ ăn sáng đang ngây người: “Ông chủ, ba cốc sữa đậu nành, hai mươi chiếc bánh bao súp”.
“Hả? À à à, được được được, có ngay đây…”, ông chủ lúc này mới có phản ứng lại.
Sau lưng anh, một đám các bà cô ông chú cũng nhao nhao khen ngợi hành động của Tiêu Chính Văn.
Anh chỉ thản nhiên cười một cái.
Sau đó, anh xách đồ ăn sáng chuẩn bị rời đi, nhưng ở đầu đường, đột nhiên xuất hiện mấy chục tên côn đồ xăm mình tay cầm dao phay và ống thép, đá bay không ít bàn ghế, kẻ nào cũng đằng đằng sát khí bước về phía Tiêu Chính Văn.
“Mẹ kiếp! Là mày đánh con trai của Lâm Lão Hổ tao đúng không?”
Một tiếng gầm vang vọng cả con phố bán đồ ăn sáng.