TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 238

Chương 238: Bại lộ?

Lý Trường Thắng – người giàu nhất Tu Hà, thế mà lại quỳ gối trước một người đàn ông đeo mặt nạ!

Không chỉ quỳ, mà còn nhận lỗi về mình!

Đây đúng là mặt trời mọc đằng Tây!

Tất cả những người có mặt đều cảm thấy cổ họng mình bị đâm một kim, hít thở cũng khó khăn!

Nhậm Siêu cũng ngây người, ông chủ của mình lại quỳ gối trước mặt người đàn ông mà mình định bắt đi, giờ phút này, Nhậm Siêu chỉ muốn chết quách đi cho xong!

Ngay lập tức, Nhậm Siêu quỳ xuống, mấy bảo vệ phía sau cũng quỳ theo, hết sức lo sợ!

Đỗ Hạo Hiên là người kinh ngạc nhất, lúc này vẻ mặt nghiêm trọng và hoài nghi, lông mày nhíu chặt!

Hắn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt này!

Lý Trường Thắng – người giàu nhất Tu Hà đang quỳ gối!

Thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ này không hề tầm thường!

Khương Vy Nhan cũng đang chăm chú quan sát người đàn ông đeo mặt nạ, ánh mắt đầy suy đoán và ngờ vực.

Lúc này Tiêu Chính Văn đeo mặt nạ, liếc nhìn Lý Trường Thắng quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, chuyện này không liên quan đến ông, không cần tự trách”.

Nghe vậy, Lý Trường Thắng vội đứng dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào mấy người Nhậm Siêu đang quỳ phía sau, tức giận nói: “Các người có biết vị này là ai không! Cậu ấy chính là ông chủ lớn nhất của bữa tiệc tối nay! Cũng là chủ nhân của sơn trang Bạch Mã! Các người dám chĩa súng vào cậu ấy, chán sống rồi à?”

Bùm!

Lời nói của Lý Trường Thắng đã công bố thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ!

Người đó lại chính là ông chủ lớn nhất của bữa tiệc tối nay, là chủ nhân của sơn trang Bạch Mã!

Anh ta chính là người đàn ông bí ẩn kia!

Thật kinh khủng!

Ai nấy đều bàng hoàng, không tin vào những gì chính tai mình vừa nghe.

Nhậm Siêu vội vàng dập đầu cầu xin: “Chủ tịch Lý, ông chủ lớn, thật xin lỗi, tôi không biết thân phận của ông chủ lớn lại cao quý đến vậy, tôi chỉ là… chỉ là nghe có người nói có kẻ bí mật lẻn vào bữa tiệc nên mới đến bắt người thôi, xin chủ tịch Lý và ông chủ lớn tha tội…”

Nghe vậy!

Lý Trường Thắng cau mày, trên người tỏa ra sát khí lạnh tanh, âm trầm hỏi: “Nghe ai nói?”

Nhậm Siêu vội liếc nhìn Đỗ Hạo Hiên đang định lén chuồn đi, nói: “Là tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị…”

Soạt!

Trong phút chốc, ánh mắt của Lý Trường Thắng đột ngột nhìn thẳng vào Đỗ Hạo Hiên.

Đỗ Hạo Hiên ngượng ngùng cười, nói: “Chào chủ tịch Lý tôi là Đỗ Hạo Hiên, tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị, bố tôi là chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, Đỗ Khang Dân”.

Lý Trường Thắng nhíu mày rồi nói; “Thì ra là thiếu gia của tập đòan Đỗ Thị, tôi có quen biết với chủ tịch Đỗ Khang Dân, ông ấy là một huyền thoại trong giới kinh doanh, tôi và bố cậu cũng coi như là bạn tốt, xét về bối phận, cậu và tôi có thể xem là chú cháu”.

Đỗ Hạo Hiên nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lý Trường Thắng không có ý truy cứu.

Thế nên hắn cười nói: “Chủ tịch Lý, chú nói đùa rồi, trước mặt chú, cháu là bề dưới, gọi chú một tiếng chú là chuyện đương nhiên! Bố cháu cũng từng nhắc đến chú với cháu, nói chú là người ông ấy kính phục nhất!”

Đỗ Hạo Hiên này rất biết cách nịnh nọt.

Thế nhưng hắn quên mất một vấn đề chí mạng!

Bây giờ ở đây, người có tiếng nói nhất không phải là Lý Trường Thắng, mà là Tiêu Chính Văn – người đàn ông đeo mặt nạ đi cùng Lý Trường Thắng kia!

Lý Trường Thắng khinh miệt, giọng điệu thay đổi, lạnh lùng nói: “Cho dù là vậy, hành động của cậu Đỗ tại bữa tiệc hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà tối nay, e là không thích hợp nhỉ?”

Lý Trường Thắng không muốn kết thù oán với tập đoàn Đỗ Thị, dẫu sao đó cũng là một tập đoàn lớn ở tỉnh!

Thế nhưng, nếu Tiêu Chính Văn muốn truy cứu vậy thì Lý Trường Thắng sẽ phối hợp vô điều kiện!

Bởi vì tất cả những thứ Lý Trường Thắng có được đều là Tiêu Chính Văn cho!

Hơn nữa, với thân phận của Tiêu Chính Văn, dù là một trăm tập đoàn Đỗ Thị cũng không làm gì được!

“Chuyện này…”, Đỗ Hạo Hiên sững sờ, không hiểu ý của Lý Trường Thắng.

Mà đúng lúc này, Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng lên tiếng: “Tổng giám đốc Đỗ Hạo Hiên, trở lại vấn đề ban nãy, tiểu thư Khương quyến rũ anh à?”

Lộp bộp!

Nghe đến đây, Lý Trường Thắng chỉ cảm thấy da đầu tê dại!

Khương Vy Nhan chính là điểm mấu chốt của cậu Tiêu!

Đỗ Hạo Hiên này lại mơ tưởng động đến Khương Vy Nhan, đây chẳng khác nào tự tìm đường chết!

“Đỗ Hạo Hiên! Còn không thành thật trả lời đi!”, Lý Trường Thắng nổi giận, đột ngột quát lên.

Đỗ Hạo Hiên sợ đến mức luống cuống tay chân, liếc mắt nhìn Hàn Dung dưới đất, nhanh chóng chỉ vào cô ta rồi nói: “Không phải tôi! Đều là chủ ý của cô ta! Là chủ ý của cô ta!”

Bất kể thế nào, Đỗ Hạo Hiên cũng sống chết không nhận là mình làm!

Vậy chỉ có thể để Hàn Dung chịu oan ức!

Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào Hàn Dung.

Hàn Dung vừa mới tỉnh táo lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Nhậm Siêu cầm súng dẫn người đi về phía mình!

“Người đâu! Dẫn cô ta đi!”

Ngay lập tức, hai bảo vệ mang theo súng túm lấy Hàn Dung kéo thẳng ra ngoài!

Hàn Dung gào thét thảm thiết: “A! Các người định làm gì? Tôi là thư ký thân cận của tổng giám đốc Đỗ, các người đưa tôi đi đâu? Tổng giám đốc Đỗ, tổng giám đốc Đỗ… cứu em với!”

Tuy nhiên, khi mọi người quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện Đỗ Hại Hiên chẳng biết đã lén lút chuồn đi từ lúc nào.

Trò hề cuối cùng cũng hạ màn.

Những khách quý, người nổi tiếng của Tu Hà giờ phút này đều nhìn Tiêu Chính Văn đang đeo mặt nạ bằng ánh mắt nồng nhiệt!

Đây chính là nhân vật lớn nhất tiệc tối hôm nay!

Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan vẫn còn đang run rẩy, nói với Lý Trường Thắng: “Tìm một căn phòng và một bộ đồ sạch cho cô gái này thay”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.

Lý Trường Thắng cũng nhanh chóng căn dặn người làm đưa Khương Vy Nhan lên căn phòng ở tầng trên.

Trong sảnh chính, tất cả mọi người chen lấn muốn tiến lên bắt chuyện, cụng ly với Tiêu Chính Văn đang đeo mặt nạ, nhưng đều bị từ chối.

Trong đám đông, người nhà họ Khương lúc này đang ngơ ngác nhìn nhau.

Hai bố con Khương Mỹ Nghiên và Khương Văn Kỳ trố mắt ngơ ngác, trong lòng đều hoang mang.

Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Con khốn Khương Vy Nhan đó lại có ông chủ lớn sau lưng Lý Trường Thắng làm hậu thuẫn?

Kinh khủng hơn nữa là ông chủ lớn đeo mặt nạ đó còn là chủ nhân của sơn trang Bạch Mã!

Một tỷ!

Sơn trang Bạch Mã trị giá một tỷ đấy!

Một cái sơn trang bằng bảy tám nhà họ Khương!

Trong lòng Khương Mỹ Nghiên vô cùng khó chịu, dựa vào đâu mà con đàn bà đê hèn Khương Vy Nhan đó lại tốt số đến vậy?

Bên này, ánh mắt Từ Phân khẽ chuyển hướng, vẻ mặt tươi cười, nói nhỏ với Khương Học Bác: “Học Bác, nhà chúng ta phát tài rồi! Anh có nhìn thấy ông chủ lớn vừa nãy không? Em phát hiện, ánh mắt cậu ta nhìn Vy Nhan nhà mình hơi lạ! Rất dịu dàng trìu mến! Anh nói xem, ông chủ lớn kia có phải thích Vy Nhan nhà mình rồi không? Nếu vậy thì đúng là chuyện vô cùng tốt! Có thể lọt vào mắt ông chủ lớn đó, Vy Nhan nhà chúng ta sẽ một bước biến thành phượng hoàng nha! Không ổn không ổn, em phải đi tìm Vy Nhan trò chuyện chút, bảo nó ly hôn với con chó hoang Tiêu Chính Văn kia!”

Khương Học Bác thở dài, nói: “Em thôi đi, cả ngày toàn suy nghĩ vớ va vớ vẩn gì vậy? Ông chủ lớn như thế lại có hứng thú với Vy Nhan nhà chúng ta sao?”

Từ Phân lườm ông ta, mắng: “Anh thì hiểu cái gì? Đàn ông các người ai chả ham mới lạ! Vy Nhan nhà chúng ta chính là đóa hoa vàng của Tu Hà! Dù đã sinh con nhưng vẫn có sự quyến rũ! Anh cứ mặc kệ đi, chuyện này để em giải quyết!”

Phía bên này, Tiêu Chính Văn quay lại phòng họp tư nhân, còn chưa kịp tháo mặt nạ xuống, Lý Trường Thắng đã vội vàng chạy đến, cung kính nói: “Cậu Tiêu, tiểu thư Khương… về nhà rồi…”

“Cái gì? Về rồi?”, Tiêu Chính Văn hoảng hốt, hét lên: “Đưa chìa khóa xe cho tôi!”

Lý Trường Thắng đưa luôn chìa khóa xe Rolls-Royce của mình cho Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn cầm lấy, chạy như bay ra khỏi sơn trang Bạch Mã, lên xe, khởi động, đạp ga, chiếc Rolls-Royce tựa như vũ bão, phát ra tiếng gầm thét!

Nhất định phải về nhà trước Khương Vy Nhan!

Nếu không mọi chuyện sẽ lộ tẩy!

Cùng lúc này, Khương Vy Nhan đã thay xong quần áo sạch sẽ, bắt một chiếc taxi, dựa vào cửa xe ngắm cảnh đường phố Tu Hà với những ánh đèn sáng chói bên ngoài, vẻ mặt hơi buồn tủi, lạc lõng.

Bây giờ việc cô muốn là nhất là trở về nhà.

Chỉ là trong tâm trí luôn hiện lên bóng dáng của người đàn ông đeo mặt nạ kia!

Không hiểu vì sao, Khương Vy Nhan lại cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc từ người họ Bạch đó!

Anh Bạch cũng là cái tên Khương Vy Nhan hỏi được từ người làm tại sơn trang, tất nhiên, đây là do Lý Trường Thắng nói với bên ngoài như vậy để che giấu thân phận của Tiêu Chính Văn.

Hơn mười phút sau, Khương Vy Nhan xuống xe, từng bước một đi đến cửa nhà mình, tinh thần uể oải.

Qua khe cửa, nhìn thấy vài ánh đèn bên trong, lòng cô chợt thấy ấm áp hơn.

Về đến nhà rồi.

Cô hít một hơi sâu, bước vào nhà.

Trong phòng khách, Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình với Na Na.

“Vy Nhan, về rồi à, anh hầm cháo hạt sen cho em đó”, Tiêu Chính Văn đứng dậy, bưng một bát cháo nóng hổi từ trong bếp ra.

Na Na tươi cười nhào vào lòng Khương Vy Nhan, hô hào: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm đó”.

Khương Vy Nhan xoa đầu Na Na, ôm cô bé ngồi xuống.

Thế nhưng, lúc này cô đột nhiên phát hiện trong góc sofa có một chiếc mặt nạ màu trắng…

| Tải iWin