TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 251

Chương 251: Uy thế của chủ soái Bắc Lương!

“Vân Kim Hổ, ông muốn giết bản soái?”

Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nơi!

Hàng nghìn tên côn đồ sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau!

Dưới ánh đèn, khi nhìn thấy hai bóng người xuất hiện ở lối vào khách sạn, tất cả đều trợn mắt, không ngừng thở dốc!

Chuyện này……

Dưới lớp áo choàng đen, chiến bào hoa văn rồng xanh là thế nào vậy?

Quân phục sao?

Hay đó là quân phục của các tướng soái xuất hiện trong cuộc diễu binh của Hoa Quốc?

Quá kinh khủng!

Trong phút chốc, mấy nghìn tên côn đồ này đều ngẩn ra, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng!

Một cảm giác ớn lạnh như có như không ngay lập tức bao trùm khắp nơi!

Tất cả đều không thể tin vào những gì họ nhìn thấy!

Hai người này đến từ chiến bộ Hoa Quốc sao?

Nhưng người sốc nhất lại chính là Vân Kim Hổ, người đang dẫn đầu hàng nghìn tên côn đồ!

Lúc này, trên mặt cụ ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, trợn to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng có phần ngưng trệ!

Tiêu Chính Văn trước mặt cụ ta thực sự đang mặc chiến bào hoa văn rồng xanh!

“Mày… Mày là ai? Tại sao mày lại có chiến bào hoa văn rồng xanh này?”, Vân Kim Hổ hoảng sợ, trên trán toát mồ hôi lạnh!

Chỉ riêng bộ quân phục này thôi cũng đủ khiến hàng nghìn tên côn đồ đang có mặt phải khiếp sợ!

Tuy nhiên, điều này vẫn chưa đủ để khiến Vân Kim Hổ phải quỳ xuống xin tha!

Bởi vì nhà họ Vân cũng có hai vị tướng quân, vị cấp thấp nhất cũng là chiến thần cấp hai sao!

Chả có gì phải sợ!

Tiêu Chính Văn đứng ở cửa khách sạn, Long Nhị phía sau đương nhiên cũng mặc quân phục, trên vai còn mang quân hàm thượng tướng ba sao lấp lánh!

“Thượng tướng cấp ba sao?”, Vân Kim Hổ lúc này mới chú ý tới quân hàm, cụ ta lập tức nheo mắt lại!

Hắn thực sự là một thượng tướng cấp ba sao!

Hắn có cấp bậc ngang hàng tướng quân với Vân Sơn rồi sao?

Nhưng lúc này Vân Kim Hổ mới đột nhiên phản ứng lại, điều đáng sợ hơn cả là một thượng tướng cấp ba sao như vậy mà đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, vẻ mặt kính nể!

Kinh khủng quá!

Thượng tướng cấp ba sao lại chỉ có thể làm trợ thủ cho tên Tiêu Chính Văn kia?

Trong một thoáng, Vân Kim Hổ đã nghĩ ra điều gì đó!

Bắc Lương…

Tiêu Chính Văn là một quân nhân đã xuất ngũ ở Bắc Lương, nếu bây giờ, một thượng tướng cấp ba sao vẫn phải làm tay sai cho hắn, chắc chắn địa vị của Tiêu Chính Văn ở Bắc Lương vô cùng cao!

Lẽ nào là…

Không!

Không thể nào!

Ngay lập tức, Vân Kim Hổ đã phủ nhận ý nghĩ kinh khủng của mình!

Đồng thời, cụ ta cũng cuồng loạn rống lên: “Mày là ai?”

Tiêu Chính Văn đứng trước khách sạn, đôi đồng tử phát ra sát ý nồng đậm, toàn thân nổi lên khí lạnh như long trời lở đất, như sóng thần nổi dậy!

“Ông hỏi tôi là ai sao?”

Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo, một câu nói, nhưng xem ra cũng đủ để làm cho nghìn người kinh ngạc!

Đột nhiên!

Tiêu Chính Văn vung tay lên, kéo áo choàng đen trên người rơi xuống như gió lốc, lộ ra chiến bào hoa văn rồng xanh cực kỳ uy nghiêm, cực kỳ chấn động!

Rồng vàng năm móng, lấp lánh rực rỡ, sống động như thật, tựa như một sinh linh, ôm sát ngực, bay vút trên bầu trời, ngắm nhìn thế giới!

Uỳnh!

Nhìn thấy rồng vàng năm móng trên bộ quân phục, Vân Kim Hổ bỗng cảm thấy thực sự mơ hồ!

Rồng vàng năm móng!

Đó là rồng vàng năm móng!

Hoa văn xanh, rồng vàng, năm móng!

Đây… Đây là, chủ soái Bắc Lương?

Rầm!

Khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Vân Kim Hổ thực sự hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi gấp vạn lần!

Chủ soái Bắc Lương lại đến tỉnh Vân,còn đứng ngay trước mặt cụ ta?

Sao có thể như thế được?

Không chỉ Vân Kim Hổ, mà cả nghìn tên côn đồ cầm dao và ống thép phía sau đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ đẫn, hồi lâu sau cũng không có phản ứng gì!

Bởi vì Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên đứng tại chỗ, nhưng hào quang cuồn cuộn trên người anh vô hình tản ra, khiến bọn chúng căn bản không tài nào nảy sinh ý nghĩ phản kháng được!

Cứ như thể chúng đang đối mặt với một thống soái bất khả chiến bại, người thống trị hơn một triệu đội quân!

Trước mặt một người như vậy, nếu chúng dám manh động, chết là cái chắc!

Đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên như rồng kêu hổ gầm, khiến toàn bộ người có mặt đều sững sờ: “Bản soái chính là vua Bắc Lương! Các người gặp bản soái, còn không mau quỳ xuống hành lễ?”

Ầm!

Vua Bắc Lương!

Hắn thực sự là vua Bắc Lương?

Khi giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên, luồng khí mạnh mẽ từ cơ thể anh đột nhiên lan ra, ngay lập tức áp lực vô hình tựa như bầu trời sụp đổ bao trùm tất cả mọi nơi!

Gần như trong tích tắc, hàng nghìn tên côn đồ không chịu nổi luồng khí này mà lần lượt quỳ xuống như rơm như rác!

Tiếng quỳ và tiếng hành lễ vang lên khắp khách sạn!

Vân Kim Hổ đột nhiên phản ứng lại, hai chân cụ ta run lên, quay lại nhìn thì thấy cả nghìn tên côn đồ mà cụ ta dẫn theo đã quỳ hơn nửa rồi. Hai mắt cụ ta trợn trừng, gầm lên: “Chúng mày đứng lên hết cho tao! Chắc chắn hắn không phải là vua Bắc Lương! Chúng mày bị hắn lừa rồi! Hắn chỉ là thằng con rể ăn bám vô dụng thôi!”

Theo tiếng gầm của Vân Kim Hổ, đám côn đồ đang định quỳ xuống bỗng ngưng lại, vẻ mặt có chút do dự!

Vua Bắc Lương, đó là chủ soái mạnh nhất của Hoa Quốc!

Ai dám đắc tội chứ?

Vân Kim Hổ gầm lên vài tiếng, quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Thằng nhãi mày được lắm! Tao suýt chút nữa bị mày lừa rồi! Vua Bắc Lương? Một con chó hoang như mày cũng dám gọi mình là vua Bắc Lương? Trước khi đến đây tao đã điều tra rõ ràng thân phận của mày rồi! Mày chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu ở Tu Hà thôi, sau đấy làm rể nhà họ Khương! Một thằng lính quèn Bắc Lương đã giải ngũ, bây giờ còn dám giễu võ dương oai, giả làm vua Bắc Lương?”

“Mọi người nghe rõ đây, Tiêu Chính Văn này chắc chắn không phải là vua Bắc Lương, hắn là lính xuất ngũ, là một kẻ rất bình thường! Đừng để bị hắn lừa! Bây giờ tất cả cùng xông lên cho tao, bắt lấy hắn!”

“Phế tứ chi hắn, thưởng một triệu!”

“Người nào lấy được đầu nó, thưởng năm triệu!”

Vân Kim Hổ gầm lên!

Người xưa đã nói, có tiền thì sai quỷ cũng được!

Đột nhiên, phía sau Vân Kim Hổ, hàng chục tên côn đồ cầm dao rống lên, xông tới trước cửa nơi Tiêu Chính Văn đứng!

Tuy nhiên!

Trước mặt mọi người, một bóng đen xẹt qua không trung, anh ta rút ra từ thắt lưng một thanh trường kiếm sáng chói!

Xoẹt!

Phụt!

Máu tuôn ra như nước!

Mấy chục bàn tay còn đang cầm dao, đều rơi xuống đất!

Thảm hại vô cùng!

Hàng chục tên côn đồ cầm dao lao tới Tiêu Chính Văn, ngay lập tức nắm chặt cánh tay bị đứt lìa của mình, hét lên, “A! Tay của tôi, tay của tôi…”

“Kẻ nào bất kính với chủ soái, giết chết không tha!”

Long Nhị đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, cầm trong tay một thanh trường kiếm dài mỏng, thanh kiếm chỉ vào nghìn người trước mặt, lưỡi kiếm và mũi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh chói mắt, phản chiếu ánh trăng khuyết!

Mũi dao nhỏ vài giọt máu, rơi xuống đất theo nhịp thở của mọi người!

Sát ý nồng đậm thấu trời!

Cảnh tượng này hoàn toàn trấn áp một nghìn tên côn đồ còn lại!

Đây… đây là thân thủ và thực lực đáng gờm đến mức nào chứ!

Anh ta có còn là người không?

Thực lực này cũng phải là cấp chiến thần?

Anh ta không chỉ là một thượng tướng cấp ba sao, mà còn là một tướng quân chiến thần sao?

Vân Kim Hổ cũng sững sờ, vẻ lạnh lẽo ghê tởm loé lên từ khóe mắt, cụ ta gầm lên: “Tiền thưởng mười triệu, chúng mày giết hai tên này cho tao!”

Nâng cao tiền thưởng!

Mười triệu!

Ngay lập tức, gần trăm tên côn đồ, với đôi mắt đỏ sựng, một lần nữa vung dao về phía Long Nhị và Tiêu Chính Văn!

Nhưng!

Ngay lúc này!

Toàn bộ tòa nhà của khách sạn Vân Hải bỗng chấn động!

Kính của tòa nhà lúc này rung lên!

Ngay cả sỏi trên mặt đất cũng đang rung theo!

Vân Kim Hổ và một nghìn tên côn đồ phía sau cụ ta đều sững sờ!

Đây… là một trận động đất ư?

Nhưng ngay sau đó!

“Bịch, bịch, bịch!”

Tiếng bước chân dày đặc và ầm ầm vang lên khắp các con phố xung quanh!

Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, một nghìn binh lính được trang bị vũ trang đầy đủ, tay cầm súng đã lên đạn thật, đồng đều lao ra từ các đường phố xung quanh!

Đội hình sát cánh màu xanh đậm kéo dài tựa như một con rồng đen, ngay lập tức đứng chật hết các con phố, chặn đường thoát của đám người Vân Kim Hổ!

“Bắc Lương, một nghìn binh lính không rút lui thực hiện mệnh lệnh, đến đây để bảo vệ chủ soái!”

Đột nhiên, tiếng gầm của một nghìn binh lính vang lên như một tiếng sấm rền trên bầu trời đêm!

| Tải iWin