Chương 255: Hai vị tướng nhà họ Vân!
Lúc này, mọi người mới phản ứng lại!
Vân Cảnh Long sắc mặt lạnh tanh, phẫn nộ hét lớn: “Không ngờ rằng mày cũng có chút thực lực đấy! Nếu đã như vậy mọi người cùng nhau xông lên hạ hắn cho tôi!”
Trong tích tắc, mấy chục tên lính đánh thuê còn lại lao về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hung dữ, sát khí bức người!
Mà lúc này, sự thù địch trong mắt Tiêu Chính Văn bùng lên!
Một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ tỏa ra từ người anh!
“Bụp!”
Tiêu Chính Văn di chuyển!
Anh bước một bước, sát khí nồng đậm trên người mạnh mẽ như đại dương, quét sach toàn bộ không gian trong sơn trang nhà họ Vân!
Sau đó, từng bóng người đột nhiên bay ra, toàn bộ đều nằm sõng soài trên mặt đất, chết ngay tức khắc!
Vân Cảnh Long trơ mắt nhìn đám lính thuê mình thuê với giá cao từ nước ngoài về đều bị hạ dưới tay của Tiêu Chính Văn, ngã như rơm như rạ xuống đất…
Cụ ta đau lòng, vô cùng đau lòng!
Sao… sao lại như thế này được?
Tên Tiêu Chính Văn này sao lại có thực lực mạnh như vậy được chứ?
Giết chết mấy chục tên lính đánh thuê chắc không chỉ đơn giản là thực lực của binh vương cấp hai sao…
Thực lực và thân phận như vậy đã đạt đến mức của một quân vương!
Không!
Là chiến thần!
Đúng vậy!
Chỉ có chiến thần, mới có thể nhẹ nhàng giải quyết đám lính đánh thuê có thực lực ngang hàng với binh vương cấp hai sao như vậy!
Hắn… là một vị chiến thần sao?
Điều đó có nghĩa là quân hàm của hắn ít nhất là cấp bậc trung tướng!
Vậy bộ quân phục rồng vàng năm móng của hắn có thể là thật?
Vậy trước đây, hắn từng nói mình là chủ soái Bắc Lương…
Lẽ nào, là thật sao?
Vân Cảnh Long sững sờ và hoảng sợ, nhìn đám lính đánh thuê ngắc ngoải trên mặt đất, hai chân không khỏi run lên bần bật!
“Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Vân Cảnh Long nhìn Tiêu Chính Văn vẫn luôn bình thản đứng trước mặt mình, lúc này cụ ta không khỏi tò mò hỏi một câu.
Cụ ta run bắn người khi hỏi câu này.
Bởi vì, Vân Cảnh Long đã bắt đầu sợ rồi.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn thờ ơ, nhưng sát khí trên người không thuyên giảm chút nào, anh liếc nhìn Vân Cảnh Long và đám người đang run rẩy đứng sau!
“Bản soái chính là vua Bắc Lương!”
Tiêu Chính Văn nói, giọng điệu lạnh lùng, giữa hàng lông mày kiếm hiện lên sát khí lạnh lùng.
Hắn thật sự là chủ soái Bắc Lương?
Vân Cảnh Long hoảng loạn, đám người nhà họ Vân cũng hoảng loạn…
Cùng lúc đó, cách sơn trang nhà họ Vân năm trăm mét, những tướng sĩ không rút lui của Bắc Lương đã nhanh chóng tập hợp, bao vây toàn bộ sơn trang nhà họ Vân!
Trong màn đêm, vô số những tướng sĩ không rút lui của Bắc Lương tạo thành một biển người!
Uy lực và sát khí tỏa ra khắp nơi!
Nhìn xung quanh, những tướng sĩ Bắc Lương không rút lui được trang bị súng ống đạn dược, khí thế ngang tàn ngạo nghễ trong gió!
Phịch!
Một vài bảo vệ của nhà họ Vân lúc này xông vào sảnh chính với vẻ mặt hoảng sợ, quỳ trên mặt đất, hét lớn: “Gia chủ, gia chủ, không ổn rồi, bên ngoài… bên ngoài đột nhiên có gần ba trăm nghìn binh lính được trang bị súng ống đạn dược! Còn có… còn có cờ Hắc Kim Long…”
Bùm!
Câu nói này hoàn toàn đã dập tắt sự nghi ngờ của Vân Cảnh Long và đám người nhà họ Vân!
Ba trăm nghìn binh lính được trang bị súng ống đạn dược!
Cờ Hắc Kim Long…
Bắc Lương!
Đột nhiên, trên mặt Vân Cảnh Long lộ ra vẻ kinh hãi, cụ ta đang ngồi trên ghế gia chủ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại!
Khi cụ ta phản ứng lại, ánh mắt xen lẫn phức tạp và sợ hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói: “Bọn họ là do cậu đưa tới à?”
Tiêu Chính Văn chưa trả lời, Long Nhị ở đằng sau đã bước lên trước, keng một tiếng, anh ta rút kiếm từ bên hông ra, phẫn nộ hét lớn: “Nhìn thấy chủ soái Bắc Lương còn chờ gì mà không mau quỳ xuống!”
Phịch!
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều chấn động, đám người nhà họ Vân không thể nào chịu được luồng sát khí ngút trời tỏa ra từ người Tiêu Chính Văn và Long Nhị, lập tức quỳ rạp xuống đất, sau đó dập mạnh đầu, cả người run bắn lên!
Vân Cảnh Long tuổi đã cao, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ và kinh hãi, cũng vội vàng đi ra khỏi vị trí gia chủ của nhà họ Vân, đi tới một bên, quỳ một chân xuống đất, dập đầu cung kính nói: “Gia chủ nhà họ Vân… Vân Cảnh Long, bái kiến chủ soái Bắc Lương…”
Tiêu Chính Văn bước tới chỗ của gia chủ nhà họ Vân, thản nhiên ngồi xuống!
Tất cả đám người nhà họ Vân không còn dám ngạo mạn như trước nữa, bây giờ toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất!
Ba trăm nghìn binh lính được trang bị súng ống đạn dược thật đã bao vây bên ngoài sơn trang nhà họ Vân, Vân Cảnh Long không dám mắc sai lầm lần nữa!
“Vân Cảnh Long, bây giờ, ông còn muốn tôi lấy cái chết để đền tội không? Còn muốn vợ tôi lấy cái chết để đền tội không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi, trong mắt hiện lên sát khí bừng bừng!
Vân Cảnh long quỳ trên đất, dập đầu xuống đất, run rẩy nói: “… Không dám, tôi không dám… tôi sai rồi”.
“Sai ở đâu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Vân Cảnh Long hoảng sợ, nhất thời không trả lời được.
Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Tôi trả lời thay ông! Kim Thái cố tình sai người tông chết con gái bản soái, còn lấy tính mạng con gái để uy hiếp vợ bản soái phục vụ hắn một đêm, to gan ngông cuồng như vậy đã đủ để định tội chết! Bản soái tự tay hành quyết hắn, ông có oán trách gì không?”
“Không có, không có, tôi không dám oán trách, chủ soái làm rất đúng! Kim Thái đáng chết!”, Vân Cảnh Long vội vàng nói.
Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Kim Chính Long vì cái chết của Kim Thái, xúc phạm bản soái, muốn dồn bản soái vào chỗ chết, tội trạng như vậy, ông có oán trách gì không?”
“Không có, không có, Kim Chính Long đáng chết! Ông ta cũng đáng chết!”, Vân Cảnh Long lại vội vàng nói.
Sau đó, Tiêu Chính Văn hỏi: “Vân Tịnh Thù đang ở đâu?”
Nghe thấy vậy, toàn thân Vân Cảnh Long run lên, lập tức dập đầu, cầu xin nói: “Chủ soái, cầu xin cậu tha cho Tịnh Thù, nó… nó cũng là do bị hận thù làm cho mù quáng, cầu xin cậu tha mạng cho nó…”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tha cho bà ta? Vậy ai sẽ tha cho vợ và con gái tôi!”
Bùm!
Vân Cảnh Long hoảng sợ, sắc mặt đầy đau khổ và lo lắng.
Ngay sau đó, Vân Tịnh Thù cũng bị dắt vào.
Khi bà ta nhìn thấy nhà họ Vân quỳ rạp trên mặt đất, rồi lại nhìn thấy bố mình đang quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn đang mặc quân phục, bà ta đã hiểu ra mọi chuyện…
“Tiêu Chính Văn, đều là lỗi của tôi, cầu xin cậu tha cho bố tôi, tha cho nhà họ Vân, tôi nguyện lấy cái chết để đền tội!”
Vân Tịnh Thù lập tức quỳ xuống, bật khóc như mưa, hét lớn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn Vân Tịnh Thù đang quỳ xuống cầu xin, nói: “Bà muốn xả thân cứu gia đình, vậy bây giờ tôi hỏi bà, mạng của vợ con tôi là không đáng giá à?”
“Không, không, không! Mạng của tôi mới là rác rưởi, cầu xin cậu tha cho nhà họ Vân…”, Vân Tịnh Thù hét lớn.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừa một tiếng, nói: “Những chuyện chồng và con trai bà làm đủ để bọn họ chết mười nghìn lần!”
Sau đó, Tiêu Chính Văn hít mạnh một hơi, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ở tỉnh Vân sẽ không còn nhà họ Vân nữa, các người có oán trách gì không?”
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Vân Cảnh Long đột nhiên như già thêm vài chục tuổi, cả người run bắn, dập đầu nói: “Tuân lệnh chủ soái… Nhà họ Vân tôi bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ rút khỏi tỉnh Vân”.
Vân Cảnh Long vừa nói xong, đám người đại diện nhà họ Vân cũng lần lượt dập đầu.
Nhà họ Vân có lịch sử hàng trăm năm, là gia tộc giàu nhất ở tỉnh Vân, cứ như vậy mà bị… lật đổ rồi?
Tuy nhiên, đúng lúc này!
Hai bóng người với sát khí ngút trời, từ ngoài bước vào trong sảnh chính của nhà họ Vân, lạnh lùng hét lớn: “Quá quắt! Ai dám bảo nhà họ Vân chúng tao rút khỏi tỉnh Vân! Đã hỏi qua hai anh em chúng tao chưa?”
Ngay lập tức, hai bóng người mặc quân phục, mang quân hàm trung tướng cấp hai sao và thượng tướng cấp ba sao xuất hiện trong sảnh chính với khí thế bức người!
Đằng sau bọn họ là mấy chục vệ binh thân cận được trang bị súng thật, trên người đều tỏa ra sát khí hung tợn!
Hai vị tướng nhà họ Vân, Vân Hải, Vân Sơn đã quay về!