TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 341

Chương 341: Ông ta sẽ không tới đâu

Tiêu Chính Văn cau mày, thoạt nhìn đánh giá tám người này có thực lực không hề thấp, có hai người đạt thực lực cấp binh vương!

Tên giỏi nhất còn là binh vương cấp hai sao!

Thú vị đấy!

Bữa tiệc Hồng Môn Yến hôm nay không đơn giản!

Đồng thời, vị trí chủ tọa trên bàn tròn là một người đàn ông trung niên vẻ mặt phúc hậu, nở nụ cười như Phật Di Lặc, đang thản nhiên ăn lẩu dê!

Đỗ Tình Tuyết ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, khí thế lạnh lùng, trong mắt có vẻ hơi lo lắng!

Tiêu Chính Văn liếc nhìn mấy lần, sơ qua thấy được tám người này, bao gồm cả người đàn ông đang ăn lẩu bên kia, đều không phải người đơn giản!

Trong mắt người thường thì những người này có vẻ khó giải quyết!

Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, họ đều là phù du, hay có thể nói, tất cả đều là cặn bã!

Đỗ Tình Tuyết thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện trong phòng bao, vẻ mặt vui mừng, vội vàng đứng bật dậy nói: “Anh đến rồi, sao chỉ có mình anh vậy?”

Đỗ Tình Tuyết hơi cạn lời.

Vừa nãy rõ ràng cô ta nhắn tin cho Tiêu Chính Văn, bảo anh đưa thêm vài người tới, thế mà tên này lại đến một mình?

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Một mình tôi lẽ nào không được sao?”

Đỗ Tình Tuyết không còn gì để nói, không ngừng chớp mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng anh căn bản không nhìn cô ta, mà đi về phía bàn tròn trước mặt, thản nhiên ngồi xuống.

Đỗ Tình Tuyết cũng bất lực, chỉ có thể ngồi xuống theo.

Sau đó, Tiêu Chính Văn không khách sáo cầm đũa lên, gắp vài miếng thịt dê nhúng vào nước lẩu rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Đỗ Tình Tuyết sững sờ!

Không phải đầu óc của tên này có vấn đề chứ?

Cho dù lúc đầu anh ta đánh bại binh vương cấp ba sao bằng một đòn đi chăng nữa thì cũng không nên vênh váo như vậy chứ?

Chẳng lẽ anh ta không biết người đang ngồi trước mặt mình là ai sao?

“Tiêu Chính Văn! Anh điên rồi à?”, Đỗ Tình Tuyết đá nhẹ một cái dưới gầm bàn, nhỏ giọng nói: “Anh không biết ông ta là ai à?”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên hỏi: “Ai?”

Đỗ Tình Tuyết nghe xong cũng cạn lời!

Tiêu đời rồi!

Hôm nay mắc sai lầm lớn rồi!

“Ông ta chính là đường chủ của Hắc Long Đường thuộc thế lực thế giới ngầm của Tu Hà, Trương Thế Đức! Một trong bốn ông Hoàng của thế giới ngầm Tu Hà!”

Trương Thế Đức, đường chủ thứ tư của Hắc Long Đường của thế giới ngầm ở Tu Hà!

Trên tay ông ta nhuốm không ít máu tươi và mạng người, hành sự độc ác, nham hiểm tàn nhẫn, không màng hậu quả!

Nghe nói, ông ta còn bị bắt giam mấy năm, gần đây mới được thả ra, nhưng sau khi ra ngoài, thế lực càng ngày càng lớn mạnh!

Hơn nữa, còn nghe nói, ông ta còn ném thẳng vợ mình xuống sông làm mồi cho cá, chỉ bởi vì vợ ông ta nói chuyện với người đàn ông lạ nhiều hơn mấy câu, kết quả người đàn ông kia cũng bị thiến!

Hôm nay Đỗ Tình Tuyết đến đây ăn cơm, hoàn toàn là do một tay tổng giám đốc Lưu Tuấn Phong của tập đoàn Tân Địa sắp xếp!

Nói là muốn hợp tác với tập đoàn Đỗ Thị, nhưng đến bây giờ, Đỗ Tình Tuyết vẫn không thấy Lưu Tuấn Phong đâu cả.

Lập tức, tâm trạng Đỗ Tình Tuyết trở nên hoảng loạn!

Tên Tiêu Chính Văn này nhất định là bị điên rồi, lại dám nghênh ngang ăn cơm với Trương Thế Đức!

Nhưng Tiêu Chính Văn cũng chẳng thèm để ý, nghe thấy lời giới thiệu của Đỗ Tình Tuyết, anh vẫn thản nhiên ngồi ăn lẩu như cũ.

Anh ngồi đối diện với Trương Thế Đức, ăn no bụng rồi cầm lấy khăn giấy lau miệng, sau đó lại uống một ly rượu vang, ánh mắt sâu xa lộ ra vẻ suy tư!

“Cậu bạn, có biết trên thế giới này tôi ghét nhất loại người nào không?”, ánh mắt Trương Thế Đức u ám lạnh tanh, nhếch mép cười hung tợn, mở lời hỏi.

Vậy mà.

Tiêu Chính Văn lại gắp vài miếng thịt dê, nhai trong miệng ngạc nhiên hỏi: “Thịt này không tệ, lần sau tôi sẽ đưa vợ con đến đây thưởng thức”.

Lập tức, sắc mặt Trương Thế Đức trở nên tối sầm lại!

 

Đây là lần đầu tiên có người không nể mặt ông ta như vậy!

Đỗ Tình Tuyết cũng cuống cuồng cả lên, đôi chân dài thẳng tắp dưới chân bàn nhẹ nhàng đá Tiêu Chính Văn, đồng thời cười nói: “Đức Gia, thật ngại quá, đây là vệ sĩ của tôi, không hiểu chuyện, mong ông đừng để bụng”.

Tiêu Chính Văn cau mày, vừa với tay lấy bình rượu, vừa cười nói: “Tổng giám đốc Đỗ, cô và ông Đức Gia này thân nhau lắm sao?”

Đỗ Tình Tuyết trừng mắt nhìn anh, ý bảo anh đừng nói năng linh tinh.

Trương Thế Đức cười ha ha vài tiếng, đứng dậy bước đến phía sau Đỗ Tình Tuyết, hai tay đặt lên vai cô ta, cố ý áp sát lại gần chiếc cổ trắng ngần của cô ta, hít hà mùi thơm, không chút che đậy cười nói: “Tổng giám đốc Đỗ, không hổ là một đóa hoa của tỉnh, nếu như cô bằng lòng thì tối nay đến phòng của tôi được không?”

Đỗ Tình Tuyết nghe xong, cơ thể run lẩy bẩy, trong lòng cố kiềm chế nỗi sợ hãi, cười đáp: “Đức Gia, tôi đến vì chuyện hợp tác làm ăn với tổng giám đốc Lưu, không biết bao giờ ông ta mới tới?”

“Tổng giám đốc Lưu à, ông ta sẽ không tới đâu”, Trương Thế Đức cười nói: “Tối nay, cô chính là món quà mà tổng giám đốc Lưu tặng tôi”.

Nghe thấy vậy, cơ thể Đỗ Tình Tuyết đột nhiên run bần bật, khuôn mặt lạnh như băng!

Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh, có thể cảm nhận được sự tức giận và phẫn nộ của cô ta.

Đột nhiên, Tiêu Chính Văn đặt đũa xuống, bình tĩnh mở miệng: “Tổng giám đốc Đỗ, có cần tôi giúp cô đánh ông ta một trận không?”

 

| Tải iWin