TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 355

Chương 355: Quỳ xuống xin tha!

Lúc này, khi quản lý Uông và mấy cô nhân viên nhìn thấy Khưu Trạch lao vào với vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng, cũng sững người!

Quản lý Uông lập tức chạy đến, kêu lên đầy cung kính: “Tổng giám đốc Khưu, sao tự nhiên ông lại đến đây vậy? Ông yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, sắp xong rồi, ông chờ tôi một lát!”

Vừa nói xong, quản lý Uông đã quay đầu quát các nhân viên bảo vệ: “Mấy anh làm gì mà ngớ người ra vậy? Còn không mau ném hai tên phá rối này ra ngoài đi? Không thấy sếp lớn của chúng ta tới giám sát công việc sao?”

Nghe vậy, đám nhân viên bảo vệ lập tức giơ dùi cui điện trên tay và đi về phía Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!

Khương Vy Nhan sợ tới mức núp sau lưng Tiêu Chính Văn, cả người run lên, cô nghiêng đầu, sợ hãi nhìn đám nhân viên bảo vệ bước tới gần!

“Dừng ngay! Ai cho mấy cậu làm vậy? Cút sang một bên cho tôi!”

Khưu Trạch nhìn thấy cảnh này, liền sợ tới nỗi tim thắt lại, ngay lập tức gầm lên!

Vừa rồi ở trong xe, Trịnh Thiên Thái đã nói với ông ta, đây là anh Tiêu, mà người đứng cạnh anh ấy chính là cô Tiêu!

Khưu Trạch không phải là một kẻ ngốc, mặc dù trông anh Tiêu ăn mặc hết sức bình thường, nhưng ông ta biết, bây giờ có rất nhiều nhân vật tầm cỡ thích ăn mặc giản dị, họ thích giả vờ nghèo khó, sau đó dạy dỗ mấy tên khốn nạn có mắt không tròng, suốt ngày xem thường người khác!

Rõ ràng là anh Tiêu này cũng vậy.

Hơn nữa, Thiên Gia đã nói rồi, anh Tiêu không thích người khác tiết lộ thân phận của mình!

Do đó, Khưu Trạch gần như hiểu mọi chuyện trong nháy mắt!

Ông ta quay đầu lại, giơ tay tát thật mạnh vào khuôn mặt to béo đầy dầu của quản lý Uông, sau đó hét lên: “Láo toét! Cậu làm phản đấy à? Cậu đối xử với khách hàng của tôi kiểu gì đấy?”

Cái tát này khiến quản lý Uông choáng váng, đồng thời cũng khiến đám nhân viên trong cửa tiệm lập tức im lặng!

Sếp lớn thực sự đánh quản lý Uông vì hai kẻ nghèo rớt mùng tơi kia sao?

Quản lý Uông lúc này cũng ngạc nhiên không thôi, hắn ôm gò má, đáp lại vẻ tức giận và không phục: “Ông chủ, ông đánh tôi làm gì? Là hai người họ náo loạn cửa tiệm mà! Người đàn ông đó còn đánh nhân viên của chúng ta, hơn nữa còn đuổi mất một khách hàng đắt giá nhất của chúng ta! Ông nên cho người dạy dỗ hắn một bài học mới phải chứ?”

“Vớ vẩn! Dạy dỗ cái gì? Cậu mới là người cần được dạy dỗ ấy!”

Khưu Trạch lạnh lùng quát tháo, đồng thời không ngừng nháy mắt với quản lý Uông, chửi bới: “Quản lý Uông! Lúc trước tôi đã dạy cậu như thế nào? Khách hàng là Thượng Đế của chúng ta! Bây giờ cậu lại muốn ta tay với Thượng Đế của chúng ta sao? Anh muốn làm gì? Không muốn làm việc nữa à?”

Câu này khiến tên quản lý Uông run lên sợ hãi, mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, nhưng khi nhìn thấy sếp lớn đang tức giận, hắn cũng không nói thêm được lời nào, chỉ có thể đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt oán hận và lạnh lẽo!

Chuyện quái gì thế này?

Sếp có bị điên không?

Ông ấy lại đi trách mình vì hai đứa nghèo kiết xác này?

Thấy quản lý Uông đã ngừng nói, Khưu Trạch ngay lập tức tiến đến chỗ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi hai vị khách quý, tôi là ông chủ của tiệm váy cưới Dimon, đồng thời cũng là một trong những cổ đông của phố áo cưới. Tôi rất xin lỗi, nhân viên của tôi đã xúc phạm hai người. Nếu hai người có gì không hài lòng hoặc cảm thấy không thoải mái, xin vui lòng nói với tôi. Nếu tôi có thể xử lý được, tôi sẽ lập tức làm ngay!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Vy Nhan hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Không ngờ ông chủ cửa tiệm Dimon lại dễ gần và lịch sự đến vậy.

“Không… không có gì đâu…”, Khương Vy Nhan yếu ớt nói.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ông Khưu, nhân viên của ông và quản lý Uông, trước đó đã xúc phạm vợ tôi và vừa nãy cũng xúc phạm tôi, ông nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Nghe vậy, Khưu Trạch cau mày, khuôn mặt hết sức khó coi.

Quản lý Uông ở phía sau nghe thấy Tiêu Chính Văn dám chất vấn sếp mình nên giải quyết thế nào, hắn lập tức nổi nóng, xông lên, dùng tay chỉ thẳng mũi anh mà quát: “Cái thằng này! Đủ rồi đấy! Trước mặt anh là sếp lớn của chúng tôi, hơn nữa còn là một trong những đại cổ đông của phố áo cưới, thế mà anh còn dám chất vấn sếp của chúng tôi phải giải quyết thế nào? Biến khỏi đây ngay! Không thì anh…”

“Không thì làm sao?”

Khưu Trạch lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh tanh!

“Tôi xin lỗi! Cậu, và cả mấy cô nữa, lập tức xin lỗi hai người họ ngay! Nếu hai người họ vẫn chưa đồng ý tha lỗi thì các người cứ tiếp tục xin lỗi! Nếu không, các người sẽ bị đuổi thẳng cổ! Đồng thời, tôi cũng sẽ ra lệnh, sau này phố áo cưới sẽ không tuyển dụng bất kỳ người nào trong số các cô các cậu!”

Khưu Trạch tức giận, giọng nói lạnh lùng vang lên, không ngừng quát.

Lời của sếp lớn khiến quản lý Uông và các cô nhân viên hoảng sợ!

“Sếp, tại sao chứ?”

“Đúng vậy, sếp, ông không biết đâu, vừa rồi tên này còn ra tay đánh chị Lệ của chúng ta mà”.

“Sếp, tại sao ông lại thiên vị hai kẻ nghèo hèn này chứ…?”

Đám nhân viên này đều tức giận, không muốn xin lỗi!

Chứng kiến cảnh này, Khưu Trạch điên hết cả tiết, gầm lên: “Tôi cho các người ba phút, xin lỗi ngay lập tức!”

Quản lý Uông đứng sau Khưu Trạch, cũng cảm nhận được cơn giận từ ông ta, lập tức cúi đầu trước Tiêu Chính Văn và xin lỗi: “Thưa anh và tiểu thư, tôi xin lỗi, trước đó tôi đã thất lễ, làm sai một số chuyện, xin hai người hãy tha thứ cho tôi”.

Thấy quản lý Uông nói lời xin lỗi, mấy cô nhân viên cũng chỉ có thể lần lượt cúi người xin lỗi: “Tôi xin lỗi”.

Tiêu Chính Văn nhếch môi, lạnh lùng nói: “Không đủ chân thành, ông chủ Khưu, tôi không nghĩ những người này xứng đáng để làm việc trong phố áo cưới, ông thấy thế nào?”

Nghe thấy lời này, Khưu Trạch lập tức hiểu ra, cười nịnh nọt: “Đúng vậy, anh nói rất đúng! Không biết cách tiếp đón khách, thật sự không xứng được làm việc ở đây!”

Nói xong, Khưu Trạch lại tiếp tục mắng vài người: “Kể từ hôm nay, các người chính thức bị sa thải khỏi tiệm váy cưới Dimon của tôi! Ngoài ra, toàn bộ phố áo cưới Tu Hà sẽ không nhận các cô vào làm việc! Biến đi!”

Tiếng nạt nộ vang lên khiến đám nhân viên đều chết lặng!

Ai nấy đều khóc lóc, kêu than:

“Sếp ơi, đừng mà, đừng sa thải chúng tôi…”

“Sếp Khưu, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thực sự sai rồi!”

“Anh ơi, xin anh tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi còn phải nuôi người nhà nữa…”

Tiêu Chính Văn khịt mũi lạnh lùng, nói: “Việc tha thứ cho anh là việc của Thiên Gia, tôi chỉ bảo ông Khưu đưa mấy người đi gặp Thiên Gia mà thôi”.

Khương Vy Nhan đứng ở phía sau Tiêu Chính Văn, khẽ kéo cánh tay anh, thì thầm: “Tiêu Chính Văn, chúng ta có nên tha thứ cho họ không? Anh nhìn đi, họ thật đáng thương…”

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Vy Nhan, em dễ mềm lòng quá! Phải biết rằng người khác sẽ không cảm ơn lòng tốt của em, mà ngược lại sẽ nghĩ là em đang thương hại họ, chỉ khiến họ càng thêm oán giận em mà thôi! Xã hội là như vậy, em phải học cách chấp nhận, học cách trở nên mạnh mẽ hơn và tàn nhẫn hơn”.

“Nhưng…”, Khương Vy Nhan vẫn muốn nói thêm, nhưng lại cảm thấy những gì Tiêu Chính Văn nói rất có lý.

Cô nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Tiêu Chính Văn, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Tiêu Chính Văn đôi khi khiến cô không cách nào nhìn thấu được.

 

Quản lý Uông đứng ở một bên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng Tiêu Chính Văn sẽ quên mình, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn không thể trốn thoát.

Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt quản lý Uông, lạnh lùng nói: “Lúc trước anh yêu cầu chúng tôi đền một triệu tệ phải không?”

Dứt lời, một người đàn ông mặc vest đen xách vali bước vào từ ngoài cửa.

Anh ta mở vali ra, có một triệu tệ tiền mặt bên trong!

Nhìn thấy cảnh này, quản lý Uông run lên vì sợ hãi, quỳ rạp xuống đất kêu lên: “Tôi xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi thực sự sai, thực sự sai rồi! Là tôi có mắt như mù, xem thường người khác, tôi đáng chết, tôi đáng chết! Tôi xin anh tha cho tôi đi mà!”

Vừa nói, quản lý Uông vừa dập mạnh đầu xuống đất, hơn nữa còn tự vả mình!

Tiếng kêu bốp bốp chấn động toàn bộ tiệm váy cưới!

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nói với Khưu Trạch: “Ông chủ Khưu, người của ông, ông tự xử lý”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn quay lại và rời đi cùng với Khương Vy Nhan.

Khưu Trạch cung kính đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Tiêu Chính Văn rời đi.

Sau đó, một tiếng hét thảm thiết như lợn chọc tiết của quản lý Uông vang lên từ trong tiệm váy cưới!

Khi đã đi khỏi cửa tiệm được một đoạn rồi, Khương Vy Nhan mới lo lắng hỏi: “Tiêu Chính Văn, chuyện vừa rồi rốt cuộc là sao vậy? Anh lấy đâu ra một triệu tệ tiền mặt thế?”

| Tải iWin