TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 393

Chương 393: Võ đường Thất Hổ

Nghe thấy thế, cơ thể Đỗ Tình Tuyết bỗng run lên lẩy bẩy theo bản năng!

Không biết vì sao khi nhìn vào mắt Tiêu Chính Văn, cô ta luôn cảm thấy anh không hề nói đùa!

Như thể anh có đủ thực lực để làm được chuyện đó…

Đỗ Tình Tuyết cảm thấy hết sức buồn bực trong lòng, cô ta quay người nói: “Được rồi, anh ra ngoài trước đi”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.

Sau khi anh rời đi, Đỗ Tình Tuyết nhìn bóng lưng anh, trong lòng cô ta có quá nhiều nghi vấn.

Rốt cuộc anh ấy là ai?

Tại sao giữa ánh mắt vô tình và khí thế này của anh ấy lại có hơi thở lạnh thấu xương, khiến người khác không nhịn được mà quỳ lạy?

Tựa như anh ấy có thể một tay che trời?

Đỗ Tình Tuyết thở dài, lắc đầu, có lẽ cô ta đã suy nghĩ quá nhiều.

Tại văn phòng tổng giám đốc công ty dược Lực Dương.

Tống Thiên Lỗi đập mạnh tay xuống bàn, xô toàn bộ tài liệu xuống, đập vỡ không ít đồ trang trí.

Hắn chỉ vào hai người đàn ông đứng trước mặt, giận dữ hét lên: “Đồ vô dụng! Bảo chúng mày bắt có một tên thôi mà khó khăn như vậy sao? Sao ông đây lại bồi dưỡng được hai thằng rác rưởi như chúng mày chứ?”

“Chỉ biết ăn thôi! Ngu dốt!”

Tống Thiên Lỗi điên hết cả tiết, hắn bước lên, đá vào hai người họ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đầy gấp gáp, làm gián đoạn cơn giận dữ của Tống Thiên Lỗi, hắn liếc nhìn tên người gọi ở màn hình điện thoại trên bàn, cau mày, lập tức chỉnh lại cà vạt, điều chỉnh nhịp thở, nói: “A lô, phó tổng giám đốc Lý, sao đột nhiên anh gọi cho tôi vậy?”

Trước khi Tống Thiên Lỗi nói xong, tiếng hét giận dữ của Lý Hán Minh đã vang lên từ đầu bên kia!

“Tống Thiên Lỗi, anh đang làm gì vậy? Hôm qua anh đã hứa với tôi rằng sẽ giải quyết xong Đỗ Tình Tuyết. Bây giờ thì sao? Anh giải thích cho tôi!”

Nghe giọng nói xem ra Lý Hán Minh cũng rất tức giận.

Tống Thiên Lỗi nhíu mày, kiềm chế lửa giận trong lòng, nói: “Phó tổng giám đốc Lý, anh yên tâm, ngày hôm qua có chút chuyện vặt vãnh xảy ra ngoài ý muốn, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.

“Chuyện vặt vãnh? Chuyện vặt vãnh gì?” Lý Hán Minh rống lên.

“Vốn dĩ tôi mời Đỗ Tình Tuyết tới dự tiệc một mình. Theo kế hoạch ban đầu, tối hôm qua tôi đã có thể giải quyết Đỗ Tình Tuyết ngay tại chỗ. Nhưng ai ngờ cô ta thực sự dẫn người đi cùng, thiếu điều ép tôi uống đến chết!”

Tống Thiên Lỗi đến giờ vẫn còn chút sợ hãi, hắn không ngờ tửu lượng của Tiêu Chính Văn lại tốt như vậy!

“Còn có người uống được hơn Tống Thiên Lỗi anh sao? Ai?”

Lý Hán Minh ở đầu bên kia rõ ràng là không tin.

“Là vệ sĩ bên cạnh Đỗ Tình Tuyết, Tiêu Chính Văn!”

Khi Tống Thiên Lỗi nhắc đến cái tên này, hắn không khỏi nghiến chặt răng!

“Lại là anh ta? Tôi không muốn nghe anh giải thích nữa, anh nhớ kỹ lời hứa của anh cho tôi! Nếu không, thỏa thuận trước đây của chúng ta sẽ bị hủy bỏ!”

Cạch!

Điện thoại đã bị cúp!

“Đừng mà, phó tổng giám đốc Lý, phó tổng giám đố Lý?”

Tống Thiên Lỗi cầm lấy điện thoại di động, tức đến mức nhảy dựng lên, đập nát điện thoại di động: “Khốn kiếp! Dám cúp điện thoại của mình! Mẹ chứ anh ta nghĩ anh ta có bản lĩnh lắm à? Chẳng qua cũng chỉ là thằng rác rưởi đếch biết cái gì, được cấp trên điều tới mà thôi. Dám coi Tống Thiên Lỗi tôi là chân chạy vặt của Lý Hán Minh anh sao?”

Tống Thiên Lỗi tức đến mức rút phăng cà vạt ra, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, nhìn ra quang cảnh đường phố bên ngoài.

Bức tường thủy tinh phản chiếu gương mặt lạnh như băng của hắn, đôi mắt chứa đầy vẻ hằn học, hận thù.

“Gọi bên võ đường Thất Hổ cho tôi, tôi nhất định phải có được Đỗ Tình Tuyết! Còn nữa, cứ để bọn họ đối phó với tên Tiêu Chính Văn kia, không cần quan tâm bao nhiêu tiền! Tôi biết anh ta có một người vợ xinh như hoa và một cô con gái xinh xắn! Người của võ đường Thất Hổ sẽ biết phải làm gì!”

Tống Thiên Lỗi sầm mặt xuống, vẻ mặt xen lẫn tia tàn nhẫn không thể nghi ngờ, nói: “Tôi không muốn gặp lại người này ở Tu Hà!”

“Vâng, thưa thiếu gia!”

Một ngày trôi qua thật nhanh, Tiêu Chính Văn và Trương Sở Sở bước ra khỏi tòa nhà công ty, vừa nói vừa cười.

“Tiêu Chính Văn”.

Đột nhiên, có một tiếng gọi ngọt ngào và dịu dàng vang lên.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn, một đôi chân dài hấp dẫn đang đi về phía anh.

Đó là bác sĩ Tô tối qua, Tô Mặc Như!

Cô ta mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, làn da vùng cổ trắng như tuyết, đặc biệt là khuôn ngực đầy đặn, có chút lắc lư khiến đàn ông không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Sạch sẽ và gọn gàng, tư thế hiên ngang, cơ thể nóng bỏng!

“Cực phẩm”.

Hai mắt Tiêu Chính Văn sáng lên, hiếm thấy người phụ nữ nào có khí chất xuất chúng như vậy.

Tuy nhiên, trong mắt anh, không ai đẹp bằng Khương Vy Nhan!

“Đẹp quá!”

Trương Sở Sở cũng nuốt nước bọt, lộ ra vẻ say đắm.

Khi Tô Mặc Như đến gần, Tiêu Chính Văn mới tỉnh táo lại, đờ đẫn hỏi: “Bác sĩ Tô, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tô Mặc Như rất ưa nhìn với khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú. Mặc dù là mặt mộc, nhưng làn da căng bóng vô cùng, ẩn hiện nét quyến rũ tự nhiên.

“Anh quên rồi à? Anh đã nói là đón tôi sau khi tan làm mà”.

Trong lòng Tô Mặc Như cảm thấy có chút không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Có phải anh ta định quỵt không vậy?

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu ý của cô ta, nhưng nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm.

Đặc biệt là Trương Sở Sở, lúc này đang nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Quả nhiên là đại ca, ở công ty thì mập mờ với tổng giám đốc, bên ngoài còn có một cô bạn gái tuyệt vời như vậy!

Tiêu Chính Văn không chịu được ánh mắt trêu đùa Trương Sở Sở, quay đầu nói: “Đi thôi, tôi không có nhiều thời gian, tôi còn phải về nhà với vợ và con gái”.

Tiêu Chính Văn chủ động nói rằng anh đã có vợ và con gái để Trương Sở Sở không hiểu lầm anh.

Thậm chí, anh còn muốn Tô Mặc Như biết tình trạng hôn nhân của mình.

Nào ngờ, Trương Sở Sở còn ngưỡng mộ hơn, khẽ giơ ngón tay cái lên và nói nhỏ: “Anh Tiêu! Anh đỉnh thật! Ở nhà đã có chị dâu, bên ngoài còn có cô bạn gái xinh đẹp như vậy! Anh là tấm gương trong lòng em đó!”

“Cút!”

Tiêu Chính Văn tức giận lườm anh ta.

Tô Mặc Như cũng giật mình, tên này sao vậy? Anh ta đang từ chối mình sao?

Anh ta không biết có bao nhiêu người đàn ông mơ ước muốn được hẹn hò với mình à?

Anh ta đúng là không biết tốt xấu gì cả!

Có vợ và con gái thì sao?

Có gì để kiêu ngạo à?

Nếu không phải vì muốn làm rõ chuyện tối qua anh ta đã cứu ông cụ Sở bằng một viên thuốc, thì mới sáng sớm, Tô Mặc Như đã không gọi điện cho anh ta hẹn!

Đây là lần đầu tiên cô ta mời một người đàn ông!

Trong một nhà hàng kiểu Tây, Tô Mặc Như đã đặt chỗ trước, hai người ngồi đối mặt với nhau, không ai nói chuyện trước.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Tiêu Chính Văn sợ nhất là không khí ngượng ngùng, liền hỏi trước.

 

“Hi hi, thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn mời anh một bữa”, Tô Mặc Như cười nói.

Tiêu Chính Văn không ngốc, anh bật cười, ôm cánh tay: “Vậy thì cô thành công rồi, bây giờ tôi đi được chưa?”

Ôi, phụ nữ.

Tô Mặc Như nghe vậy liền có chút sốt sắng, vội vàng giữ Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị rời đi, giải thích: “Anh đừng gấp, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.

Tiêu Chính Văn lại ngồi xuống đợi cô ta nói.

Đôi môi đỏ mọng của Tô Mặc Như cắn ống hút, uống một ngụm nước đá, trông vô cùng gợi cảm, cô ta chống cằm, lạnh nhạt nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc anh là ai? Ông tôi nói, trên thế giới này không quá bốn người có thể cứu người đang chết, mà chắc chắn họ đều có tài năng, có y thuật thông thiên. Chẳng hạn như ba vị thần y vô song của Hoa Quốc tôi chính là ba người trong số họ! Tuy nhiên, ba người này từ lâu đã ít rời núi”.

“Tôi cũng đã điều tra một số thông tin về anh, Tiêu Chính Văn, người duy nhất sống sót của nhà họ Tiêu năm năm trước, sau đó anh ở rể nhà họ Khương, hiện tại đang làm vệ sĩ cho tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị, không có lai lịch gì cả”.

Tô Mặc Như nghiêng đầu nói tiếp: “Nếu nói tới thế gia y học có họ Tiêu thì đúng là có một người, nhưng không phải rất nổi tiếng. Cho nên, tôi rất tò mò, rốt cuộc anh là ai? Hay nói cách khác, anh có thể nói cho tôi biết anh lấy viên thuốc đó từ đâu không? Có phải là từ Dược Vương Cốc?”

| Tải iWin