TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 396

Chương 396: Mời anh Bạch

Vương Khải không phải là người không có nhiệt huyết, nhưng gã biết thân phận, nên quyết đoán lựa chọn cúi đầu nhận sai.

Tiêu Chính Văn không đáp lời, nheo mắt nhìn gã rồi nhướng mày, ý chỉ gã nói tiếp đi.

Vương Khải nghĩ một lúc, nhìn các anh em đang lăn lộn dưới đất, thật là thê thảm!

Sau đó, gã chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu co gối, rồi thực sự lăn ra khỏi nhà hàng dưới ánh mắt của mọi người.

“Còn không mau cút đi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Đám côn đồ đang nằm dưới đất giả chết trong nhà hàng lúc này như được đại xá, tên nào tên nấy rên hừ hừ bò dậy, ôm mặt dìu nhau cùng lăn ra khỏi nhà hàng.

Đúng vậy, mười mấy người tất cả ôm đầu lăn ra khỏi nhà hàng như quả bóng.

Cảnh tượng này quả thực chấn động lòng người.

Lục Chi Hàng nhìn thấy cảnh này, đã sợ đến mức không thốt nên lời, hắn không ngờ Tiêu Chính Văn lại mạnh mẽ đến vậy.

Hắn không cam lòng.

Tiêu Chính Văn nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Còn anh thì chọn thế nào?”

Lục Chi Hàng sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, sau đó cắn răng, ngồi xổm xuống ôm đầu lăn ra khỏi nhà hàng trước mắt Tô Mặc Như.

Người kinh ngạc nhất chính là Tô Mặc Như, cô ta trơ mắt chứng kiến tất cả, đúng là hoang đường quá!

Cô ta không ngờ Tiêu Chính Văn ngoài việc là đồ đệ của một lão thần y không biết tên lại có bản lĩnh giỏi như vậy.

Lẽ nào anh ta từng học võ?

Phật Sơn Vô Ảnh Cước?

“Anh biết võ sao?”

Tô Mặc Như khẽ há miệng, hỏi.

Tiêu Chính Văn gật đầu, cười đáp: “Tôi có biết, sao nào, cô có hứng à? Tôi dạy cô nhé”.

Tô Mặc Như lập tức tươi cười khoác cánh tay Tiêu Chính Văn, nói: “Được, được, tôi thích nhất là đàn ông biết võ, thần tượng của tôi là Thành Long đấy!”

Tiêu Chính Văn đỏ mặt, ngại ngùng ho một tiếng, bởi vì hình như cánh tay anh chạm phải cái gì đó mềm mại, cảm giác đó khiến anh hơi xấu hổ.

Tô Mặc Như cũng sững sờ, vòng một bị đụng chạm, đương nhiên cô ta cũng có cảm giác.

Cô ta vội vàng buông tay, vén sợi tóc bên tai, đỏ mặt nói: “Tạm thời tôi ở Hoa viên Tinh Hồ, nếu anh rảnh thì đến nhé”.

Tiêu Chính Văn sửng sốt, thẳng thắn đến thế cơ à?

“Bác sĩ Tô, tôi có vợ con rồi”, Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ đáp.

Anh không phải loại đàn ông thấy sắc liền mê, trong lòng anh chỉ có Khương Vy Nhan và Na Na thôi.

Những người phụ nữ khác thì anh chỉ nhìn mấy cái rồi thôi.

Tô Mặc Như cũng nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, không phải, tôi không có ý đó… Tôi về trước đây, rồi sẽ gọi cho anh sau”.

Tô Mặc Như đỏ bừng mặt chạy ra khỏi nhà hàng, đúng là xấu hổ quá đi mất, sao cô ta lại hoảng loạn đến vậy chứ?

Nhưng lần đầu tiên vòng một bị đàn ông đụng chạm nên cô ta cũng căng thẳng.

Tô Mặc Như ngồi trên xe, nhìn Tiêu Chính Văn bước ra khỏi nhà hàng, vừa buồn phiền vừa tức giận đập vào tay lái: “Tiêu Chính Văn chết tiệt, sàm sỡ bổn cô nương mà không xin lỗi! Hừ!”

Tô Mặc Như mắng xong liền lái xe rời đi, vừa rồi cô ta nhận được một cuộc điện thoại, có việc gấp cần giải quyết.

Tiêu Chính Văn cũng rời khỏi nhà hàng, trở về nhà.

Gần đến lễ cưới, anh cũng có rất nhiều việc phải làm.

Khoảng tám chín giờ tối, Khương Vy Nhan mới về đến nhà với vẻ mặt mệt mỏi.

Vừa về đến nhà, cô đã rũ rượi nằm ườn ra sofa.

“Em sao thế? Công việc nhiều quá à?”

Tiêu Chính Văn hỏi đầy vẻ quan tâm, anh ngồi xuống cạnh sofa, chìa tay ra, khẽ ấn vào sau eo và sau cổ Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan nhắm mắt, rên mấy tiếng vẻ hưởng thụ, đáp: “Vâng, dạo này công ty nhiều việc quá, còn mấy trung tâm mua sắm nữa phải đẩy nhanh tiến độ trang hoàng, em mệt sắp chết rồi”.

Cũng vì đang ở trước mặt Tiêu Chính Văn, nên Khương Vy Nhan mới kêu than như một cô gái nhỏ.

“Mệt thì nghỉ mấy ngày đi, anh dẫn em và Na Na đi du lịch luôn”.

Tiêu Chính Văn cười nói.

Khương Vy Nhan nghe thấy thế thì mắt sáng lên, ngồi dậy nhìn Tiêu Chính Văn vẻ nghiêm túc, nhưng lại nhanh chóng mất hứng đáp: “Thôi anh ạ, công ty nhiều việc quá, nếu bây giờ em xin nghỉ thì chắc chắn bác cả lại nói em. Hơn nữa, việc hợp tác với anh Bạch cũng sắp bắt đầu rồi”.

Nói đến anh Bạch, dường như Khương Vy Nhan nhớ ra gì đó, hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh nói xem em có cần mời anh Bạch ăn bữa cơm không nhỉ?”

Trong lòng Tiêu Chính Văn hơi hoảng, đáp: “Em muốn mời thì cứ mời đi”.

Khương Vy Nhan chu môi, nghĩ một lát, nói: “Nhưng người như anh ấy liệu có đồng ý đi ăn với chúng ta không?”

“Em cứ thử đi thì biết”, Tiêu Chính Văn cười đáp.

Khương Vy Nhan nghĩ một lát rồi gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho anh Bạch.

Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói đàn ông sang sảng: “Xin hỏi ai vậy?”

“Xin chào, anh là anh Bạch đúng không ạ? Tôi là Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan của công ty nhà họ Khương”.

Khương Vy Nhan nói với vẻ thấp thỏm.

“Anh Bạch đang bận, cô tìm anh ấy có chuyện gì vậy, tôi có thể chuyển lời”.

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại thản nhiên nói.

“Chuyện là thế này, tôi muốn mời anh Bạch ăn một bữa cơm, không biết là có được không?”

Khương Vy Nhan hỏi vẻ thăm dò, giọng nói yếu ớt.

“Lát nữa tôi sẽ chuyển lời cho anh Bạch, có tin gì tôi sẽ chuyển lời cho tiểu thư Khương”, người đàn ông nói mấy câu rồi cúp máy.

Khương Vy Nhan cũng thở dài, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt lo lắng.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Được rồi, ăn cơm đi, toàn là các món em thích ăn đấy”.

Khương Vy Nhan gật đầu, đứng dậy bước về phía bàn ăn, nhìn đồ ăn thịnh soạn, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Còn bên này, Tiêu Chính Văn nhân cơ hội lén lút chạy ra sân, sau đó nghe điện thoại Long Nhị gọi tới, giọng nói anh ta rất cung kính: “Chủ soái, vợ anh muốn hẹn anh ăn cơm, thân phận là anh Bạch”.

“Tôi biết rồi, đồng ý đi”, Tiêu Chính Văn thản nhiên trả lời.

“Vâng”, Long Nhị đáp lại.

 

Tiêu Chính Văn thở phào, quay trở lại phòng khách, đúng lúc bắt gặp Khương Vy Nhan đang nghe điện thoại, sau khi nói mấy câu rồi cúp máy, cô hưng phấn và kích động hét lên với Tiêu Chính Văn: “Chính Văn, anh Bạch đồng ý rồi!”

Tiêu Chính Văn mỉm cười, cũng tỏ vẻ kích động, nói: “Thật sao? Thế thì tốt quá!”

Vẻ mặt Khương Vy Nhan vô cùng hào hứng, hỏi: “Anh nói xem chúng ta có nên chuẩn bị một món quà không?”

Nghe thấy thế.

Tiêu Chính Văn đáp: “Không cần đâu, người như anh Bạch chắc không thiếu mấy thứ này”.

Khương Vy Nhan gật đầu rồi mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm xem nhà hàng nào thích hợp để mời cơm.

Ngày hôm sau.

Khương Vy Nhan đang chuẩn bị rời khỏi nhà thì Khương Học Bác cùng với Từ Phân, dẫn theo cả Khương Thần đến.

“Bố, mẹ, bố mẹ đến có chuyện gì thế?”, Khương Vy Nhan hoài nghi hỏi.

Bọn họ rất ít khi đến nhà cô.

Khương Học Bác mỉm cười, nhìn Khương Vy Nhan đang chuẩn bị ra khỏi nhà, hỏi: “Bố đến tìm Tiêu Chính Văn, cậu ta có nhà không?”

Khương Vy Nhan hơi nhíu mày, gật đầu đáp: “Có ạ”.

Vẻ mặt Khương Học Bác tươi cười, bước qua mặt Khương Vy Nhan, vào phòng khách.

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn đang bế Na Na ra khỏi phòng ngủ, khi nhìn thấy ba người Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng, nói: “Các người đến đây làm gì?”

Khương Học Bác cười đáp: “Chính Văn này, tôi đến cũng là vì ý của lão gia, lần trước chuyện đại sư Bàng là chúng tôi sai, muốn nhờ cậu nói đỡ mấy câu trước mặt đại sư Bàng. Nếu ông ấy thấy khó chịu chỗ nào thì cứ nói, nhà họ Khương chúng tôi sẽ xin lỗi đàng hoàng”.

| Tải iWin