TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 430

Chương 430: Nhà họ Hàn ở tỉnh

Trong phòng bao yên lặng như tờ.

Ai mà ngờ được anh Bạch này thực sự là đồ giả mạo chứ.

Đám người nhà họ Khương đều tỏ vẻ xấu hổ.

Khương Văn Kỳ trợn ngược mắt lên, tức giận vung ống tay áo, quát tháo Khương Vy Nhan: “Khương Vy Nhan, cô xem chuyện tốt cô làm đi! Đúng là… ngu xuẩn!”

Nói xong, ông ta dẫn theo mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng bao.

Khương Học Bác cũng nhíu mày, nhìn Khương Vy Nhan, sau đó bất lực lắc đầu rời đi.

Trong phòng bao chỉ còn lại Khương Vy Nhan vẻ mặt ngu ngơ, và Tiêu Chính Văn vẻ mặt điềm nhiên.

Ánh mắt Khương Vy Nhan tỏ vẻ không thể tin nổi.

Không ngờ anh Bạch lại là kẻ giả mạo?

Lại còn do một nhân viên bị công ty đuổi việc giả mạo nữa…

Vừa rồi cô đã làm những gì?

Nghi ngờ Tiêu Chính Văn, quát tháo anh, thậm chí còn lấy việc ly hôn ra uy hiếp anh xin lỗi anh Bạch giả mạo kia…

Nghĩ đến đây, nước mắt Khương Vy Nhan lăn xuống, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Em xin lỗi, Chính Văn, vừa rồi em…”

Tiêu Chính Văn nở nụ cười bình thản, véo cái mũi xinh xắn của cô, nói: “Được rồi, không sao đâu, em cũng bị lừa mà, chúng ta về nhà thôi”.

Khương Vy Nhan khóc sướt mướt, cuối cùng được Tiêu Chính Văn kéo ra khỏi nhà hàng.

Trên đường đi, Khương Vy Nhan hỏi: “Sao anh biết anh Bạch đó là giả mạo?”

Tiêu Chính Văn nghĩ một lát rồi giải thích: “Anh đọc tin tức”.

“Tin tức?”, vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy khó hiểu.

Tiêu Chính Văn mở một bản tin trong điện thoại ra, nói: “Hôm nay anh Bạch không ở Tu Hà, mà tham gia hoạt động ở tỉnh”.

Đây cũng là một bản tin mà Tiêu Chính Văn đã bảo Long Nhị chuẩn bị sẵn.

Khương Vy Nhan đọc tin tức xong mới biết bản thân mình hồ đồ đến mức nào.

Đúng vậy, người có máu mặt như anh Bạch, sao có thể đích thân liên lạc với cô chứ?

Chắc chắn phải có trợ lý hoặc thư ký liên lạc với cô mới phải.

Cùng lúc đó, nhà họ Hàn ở tỉnh.

Trong võ đường nhà họ Hàn, không khí lạnh lẽo bao trùm, một luồng sát khí tích tụ giữa không trung võ đường nhà họ Hàn mãi không tan.

Một tiếng rống giận dữ như hổ gầm vang vọng khắp võ đường.

“Ngông cuồng! Một thằng ở rể bám váy đàn bà ở Tu Hà mà cũng dám khiến con trai tao bị thương!”

Ở đại sảnh võ đường nhà họ Hàn, một người đàn ông trung niên mặt mày giận dữ đang ngồi trên ghế thái sư phủ da hổ ở chính giữa, sắc mặt xanh mét, hai mắt phun lửa.

Là gia chủ nhà họ Hàn, cũng là người sáng lập võ đường, Hàn Lôi Long.

Một nhân vật cấp tông sư trong giới võ thuật ở tỉnh.

Nghe đồn Hàn Lôi Long đã là cao thủ có thực lực quân vương.

Nằm trong top năm ở tỉnh!

Hàn Lôi Long, người cũng như tên, vóc dáng vạm vỡ, cơ thể tráng kiện, làn da màu đồng cổ, mặt vuông chữ điền, mắt hổ mày rậm.

Thân hình cao hai mét, khiến tất cả những ai mà nhìn thấy ông ta đều phải kinh hồn khiếp đảm.

Với vóc dáng cường tráng như vậy, riêng bề ngoài cũng đủ khiến ai nấy khiếp sợ.

Chưa kể ông ta còn là một tông sư võ đạo có thực lực quân vương nữa.

Bên dưới, Hàn Khắc Sảng ngồi xe lăn, hai chân bó bột, mặt sưng tím, nước mắt nước mũi ròng ròng kể lại tình cảnh bi thảm của hắn ở Tu Hà.

“Bố, bố nhất định phải trả thù cho con! Tên Tiêu Chính Văn khốn kiếp kia đúng là đáng ghét! Chẳng coi nhà họ Hàn ở tỉnh là chúng ta ra gì cả!”

Hàn Khắc Sảng khóc lóc ỉ ôi, vẻ mặt tức tối.

Bởi vì tâm trạng kích động nên gò má cũng bị đau.

Trong đại sảnh, hai bên có mười đệ tử giỏi nhất của võ đường đang đứng, ai nấy thân thủ bất phàm.

Ngoài ra, phía dưới Hàn Lôi Long còn có ba người đàn ông đang ngồi, tuy khí thế kém hơn ông ta một chút, nhưng sự lạnh lùng và sát khí tỏa ra trên người thì chắc chắn là cấp binh vương.

“Đường chủ, để tôi dẫn người đến Tu Hà, bẻ gãy chân tay của thằng nhãi Tiêu Chính Văn ngông cuồng kia mang về đây, đền tội cho thiếu gia!”

Một người đàn ông trung niên mũi khoằm đứng dậy, tay siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói.

Ông ta là hướng dẫn viên võ thuật trong võ đường nhà họ Hàn, tên thật là Ngưu Mãng, có thực lực là binh vương cấp ba sao.

Trước kia, ông ta là một binh vương thuộc bộ phận dã chiến.

Sau đó, bởi vì không tuân thủ quy định quân đội, ông ta bị khai trừ, rồi được Hàn Lôi Long chiêu mộ dưới trướng, đã cống hiến cho Hàn Lôi Long được mười năm.

Sắc mặt Hàn Lôi Long u ám, vẫn đang cân nhắc.

Để một hướng dẫn viên thực lực binh vương trong võ đường của mình đến Tu Hà nhỏ bé để dạy dỗ một thằng ở rể, nếu để các võ đường khác ở tỉnh biết được thì chắc chắn sẽ thành trò cười, bị người ta ghét bỏ.

Nhưng, đúng lúc này.

Một người làm vội vàng xông vào, quỳ thẳng xuống đất, lớn tiếng kêu lên: “Đường chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Sắc mặt Hàn Lôi Long sa sầm, tức giận quát: “Hốt hoảng như thế còn ra thể thống gì! Chuyện gì thì mau nói!”

Người làm kia sợ hãi quỳ dưới đất, kêu lên: “Đường chủ, võ đường Thất Hổ ở Tu Hà bị người ta đến cửa thách thức, Hạ Thất Hổ đã…”

“Ông ta làm sao?”, Hàn Lôi Long lạnh lùng hỏi.

“Hạ Thất Hổ bị người ta giết chết chỉ bằng một chiêu! Chết thê thảm lắm ạ! Võ đường Thất Hổ cũng bị điều tra niêm phong!”

Người làm kia giọng nói run rẩy đáp.

Hạ Thất Hổ chết rồi sao?

Ầm!

Trong chớp mắt, trên người Hàn Lôi Long tỏa ra sát khí ngút trời, tức giận gầm lên: “Là kẻ nào? Dám giết đồ đệ của Hàn Lôi Long tôi?”

Không chỉ ông ta, ba hướng dẫn viên có thực lực binh vương kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.

Hạ Thất Hổ có thực lực không hề thấp.

Cũng có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao!

Vậy mà bị người ta giết chỉ bằng một chiêu?

Thực lực này ít nhất cũng phải là binh vương cấp ba sao, thậm chí là cao hơn, có khi là binh vương cấp bốn sao.

Một Tu Hà nhỏ bé mà lại có người bản lĩnh đến vậy sao?

Người làm đang quỳ dưới sảnh, vô cùng sợ hãi trả lời: “Thưa… thưa đường chủ, là một người thanh niên tên là Tiêu Chính Văn”.

Tiêu Chính Văn?

Cái tên này quen thế nhỉ!

Đột nhiên, Hàn Lôi Long nổi trận lôi đình, gầm lên: “Là hắn! Thằng ở rể chết tiệt kia, không những khiến con tao bị thương, còn giết cả đồ đệ của tao nữa! Ngưu Mãng, lập tức dẫn theo mười người đến Tu Hà, đem đầu của tên Tiêu Chính Văn kia về đây!”

Hàn Lôi Long đã nổi giận rồi!

Nếu để truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của võ đường nhà họ Hàn.

Khuôn mặt của Hàn Khắc Sảng đang ngồi xe lăn cũng tỏ vẻ dữ tợn lạnh lùng.

 

Tiêu Chính Văn, mày chết chắc rồi!

Ha ha ha!

Ngưu Mãng cũng nhanh chóng đứng dậy, siết chặt nắm đấm đáp: “Rõ! Thuộc hạ sẽ dẫn người đến Tu Hà ngay! Chắc chắn sẽ mang được đầu của tên ngông cuồng đó về!”

Dứt lời, Ngưu Mãng dẫn theo mười đệ tử có thực lực mạnh nhất võ đường, tối đó ngồi xe riêng đến luôn Tu Hà.

Vừa đến Tu Hà, Ngưu Mãng đã cho người đi đưa tin.

Nhà họ Hàn ở tỉnh sắp ra tay với nhà họ Khương ở Tu Hà.

Đồng thời còn cảnh cáo nhà họ Khương, bắt bọn họ giao ra hung thủ Tiêu Chính Văn.

Cả nhà họ Khương như gặp phải kẻ địch, triệu tập cuộc họp gia tộc khẩn cấp.

“Điên rồi, điên rồi! Tên Tiêu Chính Văn kia chắc chắn là điên rồi! Không ngờ cậu ta lại đắc tội với nhà họ Hàn ở tỉnh!”

“Trời đất ơi! Nhà họ Khương chúng ta sắp tiêu đời rồi sao? Đây là nhà họ Hàn ở tỉnh đó! Hàn Lôi Long là hạng người thủ đoạn tàn độc! Giết người không chớp mắt đó!”

“Mau! Gọi Tiêu Chính Văn đến đây! Tại sao tên ngu ngốc này lại chọc phải nhà họ Hàn chứ?”

| Tải iWin