TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 441

Chương 441: Hàn Lôi Long xin tha mạng

Không gian lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt!

Hàn Lôi Long ngã dưới đất, xương bánh chè bên chân phải đã gãy nát, máu thịt lẫn lộn.

Sau lưng ông ta, năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn lập tức xông đến bao vây xung quanh Hàn Lôi Long, hơn nữa còn bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, vẻ mặt hung tợn nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm!

Mấy huấn luyện viên có thực lực binh vương còn lại cũng đứng mũi chịu sào, vội vã chạy đến đỡ Hàn Lôi Long dậy, hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: “Đường chủ, ông sao rồi?”

Hàn Lôi Long ôm lấy chân phải có xương bánh chè bị gãy, vẻ mặt tái nhợt!

Từ giây phút này trở đi, ông ta biết rằng ở tỉnh không còn Hàn Lôi Long nữa!

Xương bánh chè chân phải đã gãy nát!

Điều này thật sự gây tổn hại lớn đến thực lực của Hàn Lôi Long!

Kể từ ngày hôm nay, địa vị của võ đường nhà họ Hàn sẽ phải hứng chịu những ảnh hưởng to lớn!

Mà tất cả những điều này đều do nam thanh niên thoạt nhìn trông rất bình thường này gây ra.

“Giết! Báo thù cho đường chủ!”

“Giết hắn đi!”

“Võ đường nhà họ Hàn không thể bị sỉ nhục, giết hắn, mau giết hắn đi!”

Giữa những tiếng ầm ầm, năm trăm đệ tử của võ đường nhà họ Hàn cùng giơ nắm đấm và gậy lên rồi xông về phía Tiêu Chính Văn.

Đúng lúc này, mây đen phía chân trời liền ùn ùn kéo đến.

Tiêu Chính Văn đút hai tay trong túi quần, lạnh nhạt liếc nhìn năm trăm đệ tử võ đạo đang xông đến trước mắt.

Đột nhiên, anh bỗng nhiên chuyển động và lao về phía trước.

Ngay sau đó, anh giống như biến thành Ám Dạ Quân Vương và Dục Huyết Tu La!

Chỉ vài cú đấm, mấy trăm bóng người đang xông đến trước mắt đều đồng loạt văng ra xa.

Lúc này, Tiêu Chính Văn chính là thần chết!

Mỗi một đấm là đánh bay một người.

Mỗi một cú đá là đá văng mười mấy người!

Hoàn toàn là sự tàn sát đơn phương.

Năm trăm đệ tử kia giống như bông lúa trong mưa bão, đổ rạp xuống chỉ trong nháy mắt!

Không quá năm phút đồng hồ, một đám đệ tử võ đạo nằm la liệt dưới đất, người gãy tay gãy chân, người thì lún bụng!

Số người vẫn còn đứng vững như cũ không vượt quá ba mươi!

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều sững sờ!

Cùng lúc này, đám mây đen dày kịt sau lưng Tiêu Chính Văn khiến anh trông cứ như thần chết, hai mắt toát lên sát khí ngút trời.

Hàn Lôi Long nhìn những đệ tử của mình nằm dưới đất, lại nhìn hơn hai mươi đệ tử còn sót lại, hoàn toàn chấn động và kinh sợ!

Chuyện này… sao có thể chứ?

Năm trăm đệ tử mà giờ chỉ còn lại hơn hai mươi người.

Dù có là ông ta, dưới vòng vây của năm trăm đệ tử cũng không thể đánh bại toàn bộ một cách nhẹ nhàng điềm nhiên như thế!

Đây hoàn toàn là mãnh hổ lao vào bầy dê, giống như bước vào nơi không người!

Tiêu Chính Văn này còn ghê gớm hơn nhiều so với những gì mà mình nghĩ!

“Mày muốn chết à?”

Lúc Hàn Lôi Long vẫn còn kinh động, đám huấn luyện viên thực lực binh vương còn lại phẫn nộ xông lên, rút ra một con dao găm bén nhọn từ bên hông muốn đâm vào tim Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng!

Keng một tiếng!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh sắc nhọn giống như một luồng sáng được bắn ra, chặt đứt con dao găm kia, sau đó vô tình xuyên qua ngực tên huấn luyện viên, để lại một mảng máu đỏ thẫm.

Bụp!

Tên huấn luyện viên thực lực binh vương vừa bước được một bước!

Miệng hắn phun ra máu tươi, cúi đầu nhìn vết thương đang ứa máu trên ngực rồi quỳ phịch xuống đất, sau đó không ngừng nôn ra máu, ngã trên vũng máu của chính mình!

Chết thẳng cẳng!

Không gian lặng thinh!

Hai mươi mấy đệ tử bên cạnh Hàn Lôi Long đều đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ kinh hãi tột độ!

Mà lúc này, Tiêu Chính Văn đã cầm theo con dao quân đội năm cạnh nhuốm máu chậm rãi bước tới.

Lúc này, anh giống như Tu La, mỗi bước chân đều đang giẫm lên lồng ngực của bọn chúng, khiến chúng có cảm giác tim như đang bị ai đó bóp nghẹt!

Bịch!

Hơn hai mươi đệ tử vội vàng quỳ xuống đất, thảm thiết cầu xin:

“A a! Đừng giết chúng tôi! Xin cao nhân giơ cao đánh khẽ!”

“Chúng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, xin anh nương tay!”

“Tôi vẫn chưa muốn chết, tôi không muốn chết đâu, xin đừng giết chúng tôi mà…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người nhà họ Khương ai nấy cũng đều ngơ ngác!

Không chân thật lắm thì phải!

Đây có còn là nhà họ Hàn vừa diễu võ giương oai nữa hay không?

Chỉ trong nháy mắt, năm trăm đệ tử mà nhà họ Hàn dẫn tới chỉ còn lại hơn hai mươi người đang quỳ dưới đất kia…

Hơn nữa, ngay cả Hàn Lôi Long cũng bị thương, còn có cả một huấn luyện viên có thực lực binh vương đã chết!

Điều này khiến bọn họ quá mức kinh ngạc!

Mà điều khủng khiếp nhất là tất cả những điều này đều do một tay tên tàn dư nhà họ Tiêu – Tiêu Chính Văn gây nên.

Anh ta mạnh như vậy thật sao?

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đứng trước đám người đang quỳ dưới đất, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Lôi Long đang đứng tít dưới cuối hàng.

Hàn Lôi Long chưa mở miệng đã nhịn đau mà quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu và gào lên: “Xin cậu Tiêu tha cho tôi một mạng!”

“Ôi trời!”

Mọi người liền trở nên náo động.

Tất cả người nhà họ Khương đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.

Hàn Lôi Long hống hách tự cao, gia chủ Hàn Lôi Long của nhà họ Hàn ở tỉnh, một trong năm tông sư mạnh nhất của giới võ thuật tỉnh lại quỳ xuống để cầu xin Tiêu Chính Văn tha mạng!

“Tha cho ông một mạng ư?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Trước đó ông có từng nghĩ sẽ tha cho tôi một mạng hay không?”

Câu nói này khiến cho Hàn Lôi Long như rơi xuống vực thẳm, cả người run lẩy bẩy!

Bây giờ ông ta mới hiểu mình đã chọc giận người như thế nào!

Một cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã mạnh hơn mình gấp nhiều lần.

Loại thực lực này không phải thứ mà Hàn Lôi Long ông ta có thể tưởng tượng nổi!

Cao thủ như này thì thân phận và địa vị nhất định không hề thấp!

Bản thân sao có thể chọc giận một người như thế chứ!

“Cậu Tiêu, tôi sai rồi! Cầu xin cậu tha cho tôi một mạng! Chỉ cần cậu không giết tôi, dù điều kiện có là gì thì Hàn Lôi Long tôi cũng có thể đáp ứng! Sau này, bất kỳ lúc nào cậu Tiêu cần thì Hàn Lôi Long tôi cũng sẽ hết mực nghe theo!”

Hàn Lôi Long quỳ dưới đất, cứ thế dập đầu lia lịa.

Lúc này, người nhà họ Khương đã đứng dậy hết cả.

Có người đỡ Khương Thái Xương chậm rãi bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

Khương Thái Xương cũng bày ra vẻ mặt vừa sống sót sau kiếp nạn, nói với Tiêu Chính Văn: “À, Tiêu Chính Văn, hay là tha cho gia chủ Hàn đi… Dù gì ông ta cũng là gia chủ của nhà họ Hàn ở tỉnh, địa vị ở tỉnh không hề thấp kém. Nếu như ông ta xảy ra mệnh hệ gì ở Tu Hà, ở nhà họ Khương của tôi thì những gia tộc khác ở tỉnh, còn có những nhân vật lớn trong giới võ thuật ở tỉnh nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Khương…”

Khương Thái Xương nói không hề sai.

Đám người nhà họ Khương cũng hùa theo:

“Phải đó Tiêu Chính Văn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta vẫn nên bỏ qua cho Hàn Lôi Long đi”.

“Tiêu Chính Văn, cậu đừng làm loạn thêm nữa! Mặc dù chúng tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng so với nhà họ Hàn ở tỉnh mà nói thì nhà họ Khương chúng ta vẫn còn quá yếu kém, không đấu lại được họ đâu!”

 

“Lão gia đã lên tiếng rồi, cậu còn do dự gì nữa thế?”

Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Khương đang nhao nhao giảng đạo lý với mình.

Đám người này đúng là lành sẹo thì quên đau!

Ban nãy vẫn còn quỳ dưới đất xin tha mạng, thế mà bây giờ lại đứng về phía kẻ khác luôn rồi!

Thậm chí có một số người còn uy hiếp mình nữa!

Đám người nhà họ Khương bị ánh mắt của Tiêu Chính Văn dọa sợ run lẩy bẩy, vội vàng rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng!

Ai dám nhìn thẳng vào sát thần này cơ chứ!

Còn chưa nhìn thấy nhiều người nằm la liệt dưới đất như vậy hay sao?

Ngay cả Hàn Lôi Long cũng đã quỳ xuống xin tha mạng rồi.

Lúc này, nghe thấy Khương Thái Xương xin tha cho mình thì Hàn Lôi Long cũng bám được vào cái phao cứu mạng, gào lên: “Đúng đúng đúng, lão gia nói rất phải! Hàn Lôi Long tôi chết đi cũng không sao, nhưng mà sau khi nhà họ Hàn biết được nhất định sẽ không để yên đâu! Còn có những gia chủ khác ở tỉnh và những nhân vật lớn trong giới võ thuật tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua! Chi bằng cậu Tiêu tha cho tôi đi, tôi sẽ lập tức rời khỏi Tu Hà! Chỉ cần cậu Tiêu ở Tu Hà thì người nhà họ Hàn nhất định sẽ không đặt chân đến Tu Hà nửa bước! Xin cậu Tiêu tha cho tôi…”

| Tải iWin