TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 521

Chương 521: Sắp xếp gặp mặt

“Sao vậy, Văn Kỳ?”, Khương Thái Xương hỏi.

Khương Văn Kỳ đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Khương Vy Nhan này lại dám nói chuyện của nhà họ Khương không liên quan gì đến cô ta, bảo con từ nay về sau đừng gọi điện cho cô ta nữa! Bố, bố nói xem, con bé này có phải phản rồi không! Không coi nhà họ Khương, không coi người bác cả này ra gì!’

Nghe thấy câu này, Khương Thái Xương kích động ho khan vài tiếng, tức giận đập vào thành ghế, quát: “Hừ! Khương Vy Nhan này nghĩ rằng mình gả cho Tiêu Chính Văn là đủ lông đủ cánh rồi à! Tên Tiêu Chính Văn này bây giờ cũng chỉ là người bình thường thôi!”

“Văn Kỳ, con dắt người qua đó, cho dù thế nào cũng phải khiến Khương Vy Nhan quay về nhà họ Khương!”

Ông cụ Khương ra lệnh, Khương Văn Kỳ lập tức đồng ý, ông ta hất tay, dắt theo vài người hầu và Khương Mỹ Nghiên nhanh chóng lao tới nhà mới của Khương Vy Nhan.

Lúc này, Tiêu Chính Văn quay về, nhìn thấy Khương Vy Nhan vẫn đang ngồi học ở đó, quan tâm hỏi: “Vợ, em vẫn đang đọc sách à?”

Khương Vy Nhan cười nhẹ nói: “Vâng ạ, dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, xem nhiều sách một chút để sau này còn đi tìm việc”.

Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Không cần tìm công việc đâu, anh mở cho em một công ty, em làm sếp là được, tài năng của em đâu phải dùng để đi làm thuê cả đời đâu”.

“Anh mở công ty cho em á?”

Khương Vy Nhan mở to mắt, vẻ mặt khó hiểu nói: “Chồng à, bây giờ anh đã từ chức chủ soái Bắc Lương rồi, không phải giống như trước đây, nói mở công ty là mở luôn như vậy đâu”.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Em cứ yên tâm, trước đây anh có quen một người bạn, cô ấy đang muốn đầu tư vào một công ty, chúng ta hợp tác với cô ấy là được rồi”.

“Thật sao?”

Khương Vy Nhan hỏi.

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Ừ, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mấy ngày nữa công ty thành lập, em sẽ lập tức được nhận chức. Đến lúc đó phải nhờ em nuôi hai bố con anh rồi”.

Khương Vy Nhan cười nói: “Được ạ, em sẽ nuôi hai người”.

Lúc đó, Khương Văn Kỳ dắt theo một đám người lao tới bên ngoài biệt thự.

“Khương Vy Nhan! Cô phản rồi đúng không! Ông cụ bảo cô quay về, cô lại dám từ chối?’

Khương Văn Kỳ xông vào, lạnh lùng mắng vào mặt Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan cau mày, nhìn thấy Khương Văn Kỳ đang nổi giận đùng đùng, cô nhanh chóng đứng dậy, nói: “Bác cả, các người đến đây làm gì?”

Khương Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông cụ đã có lời rồi, hôm nay cô bắt buộc phải quay về!”

“Không về! Cháu và nhà họ Khương đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi!”, Khương Vy Nhan cứng rắn nói.

“Không về? Được thôi, vậy tôi bắt cô phải về!”

Khương Văn Kỳ tức giận nói, lập tức hất tay, đám người hầu phía sau lập tức lao về phía Khương Vy Nhan.

Tình huống này khiến Khương Vy Nhan sợ hãi lùi lại vài bước.

Đột nhiên Tiêu Chính Văn ở đằng sau tiến lên, giơ chân lên đạp mấy cái khiến đám người hầu bay ngược ra ngoài!

Sau đó, anh bước lên, đứng trước mặt Khương Văn Kỳ, giơ tay lên, túm lấy cổ áo ông ta, nhấc cả người ông ta khỏi mặt đất, lạnh lùng nói: “Khương Văn Kỳ, ông coi tôi là người vô hình à? Khương Vy Nhan đã nói rất rõ ràng rồi, bây giờ cô ấy không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Khương nữa, mấy người không có tư cách ra lệnh cho cô ấy làm gì, càng không có tư cách bảo cô ấy quay về!”

Khương Văn Kỳ sợ tới mức mồ hôi toát ra như mưa, hô hấp lúc này trở nên vô cùng khó khăn.

Cả khuôn mặt đỏ bừng như gan lợn.

“Cậu… cậu buông tôi ra… cậu định ám sát à! Tiêu Chính Văn, cậu không còn là chủ soái Bắc Lương nữa, không có tư cách hành hung tôi…”

Khương Văn Kỳ vừa dứt lời.

Khương Mỹ Nghiên đứng ở phía sau kích động hét lớn: “Khương Vy Nhan! Còn không mau bảo Tiêu Chính Văn dừng tay! Anh ta định giết chết bố tôi sao! Giết người phải đền mạng đấy!”

Khương Vy Nhan cũng hoảng loạn, vội vàng tiến lên, nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, nói: “Chồng, đừng mà, thả ra đi…”

Tiêu Chính Văn cau mày, buông lỏng hai tay, Khương Văn Kỳ lập tức ngã xuống đất, ôm chặt cổ của mình, ho khan kịch liệt!

Khương Mỹ Nghiên vội vàng đỡ bố mình dậy, vẻ mặt căm hận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nói: “Mấy người thật quá đáng! Khương Vy Nhan, bố tôi dù sao cũng là bác ruột của cô mà cô lại đối xử với ông ấy như vậy à?”

Khương Vy Nhan lạnh lùng nói: “Các người đi đi, tôi sẽ không quay về đâu”.

Khương Văn Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan, khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đứng bên cạnh cô, toàn thân ông ta lại run rẩy, nói: “Khương Vy Nhan, là ông cụ bảo chúng tôi đến, cho dù cô không coi người bác này ra gì thì cũng phải nể mặt ông cụ chứ? Trước đây ông cụ đối với cô như nào trong lòng cô hiểu rõ nhất!”

Sắc mặt Khương Vy Nhan do dự, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.

Trầm mặc một lúc, cô hít sâu một hơi, nói: “Bác cả, phiền bác quay về nói với ông nội, trước đây ân tình mà ông dành cho cháu, cháu đã trả đủ rồi, sau này hi vọng nhà họ Khương đừng tới làm phiền gia đình cháu nữa”.

“Cô! Giỏi, giỏi lắm, giỏi lắm! Khương Vy Nhan, cô được đấy!”

Khương Văn Kỳ kinh ngạc, lập tức xoay người rời khỏi biệt thự.

Ra khỏi biệt thực, Khương Mỹ Nghiên lo lắng hỏi: “Bố, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chắc là do tên Tiêu Chính Văn dạy cô ta đấy, nếu không, tính cách mềm yếu của cô ta trước đây sao đột nhiên lại trở nên cứng rắn như vậy?”

 

Khương Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói: “Không sao! Không có cô ta, nhà họ Khương cũng không sụp đổ được! Chỉ là vài tên thương gia nước ngoài thôi mà, con tìm cho bố mấy phiên dịch viên giỏi giỏi vào là được, bố lại không tin, chẳng lẽ không có Khương Vy Nhan, chúng ta lại không thể làm nên chuyện sao?”

“Vâng! Con sẽ lập tức đi tìm!”, Khương Mỹ Nghiên gật đầu nói.

Lúc này, khi đám người Khương Văn Kỳ rời đi, Khương Vy Nhan hít sâu vài hơi, sau đó ngẩn ngơ ngồi xuống ghế sofa.

“Sao thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Khương Vy Nhan nhướng mày, nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Vừa rồi em làm như vậy có đúng không?”

Tiêu Chính Văn cười nói: “Em thấy sao, lần này bọn họ đến đây vì cảm thấy em có ích nên mới muốn lợi dụng em, còn nếu em không có ích gì, bọn họ sẽ lập tức đá em đi ngay, không phải em cũng chưa từng được trải nghiệm”.

“Vâng…”

Khương Vy Nhan gật đầu, hít sâu một hơi.

Lúc này sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám.

Sau đó, anh tìm cơ hội, gọi điện cho nhân viên của điện Thần Long ở Tu Hà, hỏi: “Điều tra xem gần đây ở Tu Hà xảy ra chuyện lớn gì”.

“Điện chủ, có một sự kiện lớn. Gần đây có một đội thương gia nước ngoài đến Tu Hà đầu tư, người đại diện là Westley. Chắc anh không nhớ, năm đó ở nước ngoài, anh đã cứu ông ta một mạng”.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng đáp lại.

“Westley? Có chút ấn tượng, có phải người của gia tộc Rothschild không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Vâng! Không ngờ rằng, trí nhớ của điện chủ lại tốt như vậy”.

“Ừ, gửi thông tin của ông ta cho tôi, ngoài ra, sắp xếp cho tôi gặp mặt với Westley”, Tiêu Chính Văn lãnh đạm nói.

| Tải iWin