TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 539

Chương 539: Bát đại long tướng xảy ra chuyện

Viên Lãng trầm mặc.

Có thể một lần bỏ ra năm mươi tỷ USD, đúng là thực lực quá lớn mạnh!

Hơn nữa, dựa theo tài liệu có được thì anh Bạch này ở nước ngoài sở hữu tài sản lên đến năm trăm tỷ USD!

Thực lực về tiền tệ như vậy quá là hùng hậu!

“Anh Bạch nói đùa rồi”, vẻ mặt Viên Lãng hơi khó coi.

Sau đó, Tiêu Chính Văn đứng dậy, rời đi chỉ để lại một tấm lưng.

Gia chủ của năm gia tộc lớn cũng nhanh chóng theo sau rời đi, muốn đuổi kịp Tiêu Chính Văn.

Trong phòng họp, sắc mặt Viên Lãng càng khó coi và u ám.

Hắn đang ngẫm nghĩ, liệu anh Bạch này rốt cuộc có phải thật hay không.

Sự xuất hiện của anh Bạch này làm kế hoạch của mình và kế hoạch của nhà họ Viên đều loạn hết cả lên!

Không ai ngờ được rằng, nhân vật lớn chống lưng cho Thẩm Thiên Hà lại là anh Bạch – doanh nhân đầu tư nước ngoài!

Mà vừa nãy, bọn họ còn thảo luận làm sao để giành được năm mươi tỷ tiền đầu tư của anh Bạch!

Sắc mặt Quý Tốn cũng cực kì khó coi, nhanh chóng vây lại nói: “Cậu Viên, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Nhân vật lớn sau lưng Thẩm Thiên Hà lại là cậu Bạch, chả trách, chả trách lúc trước ở sân bay, tôi đã cảm thấy Thẩm Thiên Hà có gì đó không đúng lắm!”

Ánh mắt Viên Lãng lóe lên tia sáng lạnh lùng, nói: “Tôi phải xin chỉ thị của các vị trưởng bối nhà họ Viên, cục diện hiện giờ đã làm xáo trộn hết kế hoạch của chúng tôi rồi”.

Nói xong, Viên Lãng vội vàng lấy điện thoại ra, gọi đến một dãy số, vô cùng cung kính nói: “Ngũ Gia, là tôi, Viên Lãng”.

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khỏe khoắn của một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi.

“Tiểu Lãng à, sao vậy, đêm nay tự nhiên lại gọi điện cho tôi, có chuyện gì sao?”

“Ngũ Gia, tôi ở Giang Bắc, bây giờ xuất hiện vài chuyện ngoài dự kiến”, Viên Lãng nói.

“Hả? Xuất hiện chuyện ngoài dự kiến? Nói tôi nghe xem nào”.

Người bên kia điện thoại vẫn bình tĩnh như cũ.

Sau đó, Viên Lãng kể lại toàn bộ sự việc một lần.

“Ngũ Gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Ai mà ngờ được nhân vật lớn sau lưng Thẩm Thiên Hà lại chính là anh Bạch đầu tư năm mươi tỷ USD kia”.

Viên Lãng lo lắng nói.

Viên Ngũ Gia yên lặng một lát, nói: “Tôi biết rồi, cậu ở Giang Bắc tạm thời án binh bất động trước đã. Tôi còn phải bàn bạc với các vị trưởng bối khác nữa”.

Dứt lời, Viên Ngũ Gia liền cúp máy.

Quý Tốn thấy Viên Lãng bỏ điện thoại xuống liền vội vàng hỏi: “Cậu Viên, nhà họ Viên nói thế nào?”

Viên Lãng trầm mặc nói: “Đợi”.

“Đợi?”, Quý Tốn cuống cuồng hết cả lên, nói: “Thế này rồi mà vẫn phải đợi sao? Nếu đợi nữa thì chẳng phải lần hợp tác đầu tư sẽ bị Thẩm Thiên Hà độc chiếm mất à?”

“Ông đang nghi ngờ quyết định của nhà họ Viên ư?”

Đột nhiên, ánh mắt Viên Lãng lạnh lùng trừng Quý Tốn!

Ánh mắt này như thể ánh mắt của diều hâu, dọa Quý Tốn nhanh chóng cúi đầu nói: “Xin lỗi, cậu Viên, là tôi quá lo lắng”.

Lúc này, sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi bữa tiệc đã ngồi cùng Thẩm Thiên Hà trên một chiếc xe sang trọng.

Trên xe, Thẩm Thiên Hà nở nụ cười nói: “Cậu Bạch, nước cờ này của cậu thật tuyệt diệu. Chắc hẳn bây giờ nhà họ Viên đang loạn hết cả lên rồi”.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn hờ hững nói: “Đừng vui mừng quá sớm, nhà họ Viên không hề đơn giản như ông nghĩ đâu. Tôi làm như vậy là muốn dụ nhân vật lớn sau lưng nhà họ Viên ra”.

Thẩm Thiên Hà gật đầu, tiếp tục nói: “Vậy cậu Bạch, bước tiếp theo sẽ làm gì ạ?”

Tiêu Chính Văn nghĩ ngợi rồi nói: “Trước tiên cứ tạm dừng kế hoạch đầu tư, chúng ta cho nhà họ Viên chút thời gian, ngoài ra, những ngày này tôi phải quay về Tu Hà một chuyến, việc ở Giang Bắc giao cho ông xử lý. Ba ngày sau tôi sẽ quay lại”.

“Vâng”, Thẩm Thiên Hà trả lời.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Chính Văn ngồi máy bay chuyên dụng rời khỏi Giang Bắc.

Thẩm Thiên Hà cũng cố gắng truyền tin tức này khắp Giang Bắc.

Chỉ trong thời gian ngắn, số tiền đầu tư năm mươi tỷ USD này trở nên mơ hồ không rõ.

Gia chủ của năm gia tộc lớn đều như kiến nằm trong chảo nóng, cuống cuồng hết cả lên.

Không ít người còn đích thân đến nhà họ Thẩm một chuyến, hỏi thăm thông tin liên quan đến hướng đi tiếp theo của anh Bạch.

Thẩm Thiên Hà đều đóng cửa đuổi khách.

Mà ở bên này, sau khi Viên Lãng nhận được tin anh Bạch tạm thời rời khỏi Giang Bắc cũng cuống cuồng, lại liên lạc với nhà họ Viên và nhận được câu trả lời là “Đợi”.

Lúc này Tiêu Chính Văn đang quay về Tu Hà.

Mấy ngày không gặp Na Na và Khương Vy Nhan, anh nhớ họ sắp phát điên lên được.

Mấy ngày nay Khương Vy Nhan cũng bận túi bụi, bởi vì hợp tác với Westley, công ty đang bắt đầu đi vào khuôn khổ, hơn nữa còn không ngừng mở rộng, tuyển thêm nhân viên.

Tối hôm đó, Khương Vy Nhan về nhà, thấy Tiêu Chính Văn đang nấu cơm trong bếp liền kích động không thôi, cô ôm lấy anh từ phía sau nói: “Chồng ơi, cuối cùng anh cũng về rồi, mấy ngày này anh đi đâu vậy, em và Na Na nhớ anh chết đi được”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười, nói: “Anh ra ngoài có chút việc bận, được rồi, gọi Na Na xuống ăn cơm đi”.

“Vâng”.

Khương Vy Nhan kiễng chân lên, lén ăn một miếng thịt kho tàu, sau đó lên tầng gọi Na Na xuống.

Cả nhà ba người, hòa thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm.

“Đúng rồi, mấy ngày nay công ty thế nào rồi?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Khương Vy Nhan thở dài đáp: “Vẫn tốt, nhưng quá nhiều việc phải làm, khiến em bận túi bụi”.

“Nếu không được thì tuyển thêm vài người, em là bà chủ, phải học cách quản lý nhân viên cấp dưới, tận dụng tài năng của họ”, Tiêu Chính Văn nói.

Khương Vy Nhan gật đầu, nói: “Vâng, em đang tuyển rồi”.

Nói xong, Khương Vy Nhan như nhớ ra chuyện gì đó, cô hỏi: “Đúng rồi, Chính Văn à, sau khi anh đi, em nhận được vài lá thư gửi cho anh”.

Dứt lời, Khương Vy Nhan đứng dậy, lấy ra ba lá thư từ ngăn kéo dưới màn hình TV rồi đưa cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn đón lấy, trên bức thư không có địa chỉ bưu điện, cũng không có địa chỉ người gửi, chỉ có một kí hiệu đầu rồng nhỏ màu vàng trên góc bên trái.

Nhìn thấy kí hiệu này, Tiêu Chính Văn liền cau mày, hai mắt mở lớn.

“Ai gửi lá thư cho anh thế? Ngay cả người gửi cũng không có”, Khương Vy Nhan nói.

Tiêu Chính Văn cười nói, giải thích: “Tin mật báo từ chiến khu gửi đến”.

“Ồ? Tin mật báo của chiến khu sao?”

Khương Vy Nhan bị dọa sợ, vội vàng đứng lên, kéo Na Na sang một bên nói: “Vậy anh xem trước đi, xem xong chúng ta lại ăn”.

Thấy dáng vẻ này của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói: “Không sao đâu”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy, cầm lá thư đến phòng bếp đốt đi.

Làm xong mọi việc, Tiêu Chính Văn lại ngồi xuống bàn.

Khương Vy Nhan đầy hiếu kì hỏi: “Anh phải quay về chiến khu à?”

Tiêu Chính Văn gật đầu, gắp cho Khương Vy Nhan một miếng thịt, nói: “Ừ, có vài việc cần xử lý, chắc là quay về đó khoảng hai ngày”.

“Nhưng không phải anh đã từ chức chủ soái Bắc Lương rồi hay sao? Sao vẫn phải quay về xử lý công việc thế?”, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.

 

Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo với cô rằng, lần này Tiêu Chính Văn quay về, nhất định sẽ gặp vài vấn đề khó giải quyết.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Em cũng biết, công việc của chủ soái liên quan rất nhiều thứ, anh quay về bàn giao một vài việc. Yên tâm đi, không sao đâu. Em và Na Na ở nhà yên tâm đợi anh quay về là được rồi”.

Bữa cơm tối nay kết thúc trong im lặng.

Buổi tối, sau khi Tiêu Chính Văn thấy Khương Vy Nhan và Na Na đã ngủ say, mới rời khỏi phòng khách, ra bên ngoài gọi một cuộc điện thoại.

“Chủ soái! Anh đọc thư chưa?”

Đầu bên kia điện thoại là Hoa Hồng Đỏ, lúc này cực kỳ kinh ngạc và vui mừng.

“Ừ, đọc rồi. Tình hình cụ thể là thế nào?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

“Chủ soái, tất cả đều do Xích Diệm Vương giở trò nham hiểm! Sau khi anh đi, Long Ngũ và Long Lục đã vi phạm quy định của quân đội để đi tìm anh, vốn đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng Xích Diệm Vương đã bãi bỏ chức vụ quân sự của Long Ngũ và Long Lục trước sự chứng kiến của hai trăm năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương! Bắt hai người bọn họ nhốt vào nhà giam!”

“Long Tam, Long Tứ, Long Thất vì không chấp nhận hình phạt này, nên đã đi tìm Xích Diệm Vương tranh luận, cuối cùng Xích Diệm Vương bắt ba người bọn họ lại vì tội mạo phạm, cũng trước sự chứng kiến của toàn thể binh lính, cắt chức bọn họ và phạt mỗi người chịu một nghìn gậy chống bạo động! Bây giờ ba người bọn họ đang hôn mê trong bệnh viện”.

“Chủ soái, anh mau quay về đi! Rõ ràng Xích Diệm Vương này muốn loại bỏ chúng ta, tìm đủ mọi lý do để ra tay với chúng ta! Rất nhiều binh lính của chúng ta đều phải chịu sự trừng phạt không công bằng của Xích Diệm Vương!”

Tiêu Chính Văn nghe xong, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, ngày mai sẽ quay về, trước lúc đó, các cô không được làm bất cứ chuyện gì chống lại Xích Diệm Vương!”

| Tải iWin