TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 580

Chương 580: Chỉ là một chiến thần thôi mà

Nghe câu hỏi của Tiêu Chính Văn, Tống Hậu Lượng vội vàng gật đầu nói: “Vâng thưa chủ soái Tiêu, Ngô Hào Sinh là khách quý của nhà họ Viên, sau lưng có nhà họ Viên chống đỡ bao năm nay. Cũng chính vì ông ta có nhà họ Viên chống lưng ủng hộ nên ông ta mới có thể có vị trí này, mà không ai dám làm gì ông ta”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, giữa hai lông mày lóe lên tia sát khí, nói: “Tôi biết rồi, về chứng cứ phạm pháp và kỷ luật của Ngô Hào Sinh, tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh, anh chỉ cần biết, nghiêm khắc trị tội, tóm gọn mạng lưới sau lưng ông ta là được, những chuyện khác cứ để tôi xử lý”.

Tống Hậu Lượng ngơ ngác, sắc mặt đầy kích động và cung kính nói: “Chủ soái Tiêu, tôi nhất định sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không để anh thất vọng”.

Sau đó họ nói tiếp vài câu, Tiêu Chính Văn mới rời khỏi phân cục.

Không lâu sau, một tin tức truyền ra làm chấn động cả Tu Hà.

Phó tổng tư lệnh Ngô Hào Sinh của Tu Hà bị đình chỉ công tác, toàn thành phố thu thập chứng cứ vi phạm pháp luật và kỷ luật của ông ta, mọi người có thể báo cáo ẩn danh trên đường dây nóng, đồng thời được nhận được phần thưởng.

Vừa bắt đầu, không có ai dám ẩn danh báo cáo.

Bởi vì, thế lực của Ngô Hào Sinh quá lớn, nên sớm đã hình thành tư tưởng ăn sâu vào suy nghĩ của mọi người.

Họ cho rằng tin tức này là giả, là cái bẫy.

Nhưng sau này tin tức Ngô Hào Sinh bị bắt được phát sóng trực tiếp trên truyền hình, tất cả người dân Tu Hà đều kích động!

Điện thoại ẩn danh báo cáo cũng bị quá tải!

Bên này, sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi phân cục quay về nhà.

Không lâu sau đã có người nhà họ Lâu tỉnh Vân Hải đến chào hỏi.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước vào cửa, cả người mặc vest màu xám, còn lịch sự chuẩn bị quà cáp.

“Anh Tiêu, chào anh, tôi tên là Lâu Khải Hà, người nhà họ Lâu, lần này tới là muốn mời anh đến nhà họ Lâu ở Vân Hải, ngồi trò chuyện về chuyện của Lâu Hán Long và Lâu Kiệt”.

Lâu Khải Hà cung kính nói.

Tiêu Chính Văn dửng dưng ngồi trên ghế sofa, uống một ngụm trà nhướng mày nói: “Nhà họ Lâu mời tôi tới nhà sao?”

Lâu Khải Hà gật đầu nói: “Vâng, thưa anh Tiêu”.

Ha ha.

Tiêu Chính Văn nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đó tôi đã cảnh cáo nhà họ Lâu hai lần, nhưng nhà họ Lâu lại không hề để tâm. Bây giờ Lâu Hán Long bị bắt, các anh lại muốn mời tôi qua đó bàn bạc, có phải là quá coi trọng bản thân rồi không?”

Nghe thấy vậy, Lâu Khải Hà run rẩy, khóe miệng giật giật, nhưng vẫn nở nụ cười nói: “Anh Tiêu, tôi thay mặt nhà họ Lâu, xin lỗi anh về hiểu lầm trước đây, vẫn hi vọng anh Tiêu rộng lượng bỏ qua cho người thấp kém như chúng tôi, cho nhà họ Lâu một cơ hội. Chỉ cần anh Tiêu đồng ý ngồi xuống nói chuyện, nhà họ Lâu tôi nhất định thể hiện trọn vẹn tấm lòng thành, nhất định sẽ khiến anh Tiêu hài lòng”.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn đối phương, nói: “Nếu tôi không đồng ý ngồi xuống nói chuyện thì sao?”

Nghe xong, Lâu Khải Hà cũng thu lại nụ cười, nói: “Anh Tiêu, chúng tôi biết vị trí của anh ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà là không thấp, nhưng cho dù vị trí của anh có cao ngút trời đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không sánh bằng tướng quân ở chiến khu của nhà họ Lâu chúng tôi”.

Tiêu Chính Văn cau mày, sau đó cười khẩy hỏi ngược lại: “Nhà họ Lâu có một vị tướng quân ở chiến khu sao?”

“Đúng! Không giấu gì anh, tướng quân nhà họ Lâu chúng tôi còn là một vị cường giả cấp chiến thần”.

Lâu Khải Hà nói đến đây, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, nói tiếp: “Sao nào, anh Tiêu, bây giờ đã chấp nhận ngồi xuống nói chuyện với nhà họ Lâu chưa?”

Vẻ mặt của Lâu Khải Hà cực kì kiêu ngạo.

Nhắc đến chiến thần nhà họ Lâu thì bất luận làm chuyện gì cũng đều thuận lợi.

Trước đó, chỉ cần nhắc đến vị cường giả chiến thần đó là tất cả mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng.

Xem ra, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng nằm ngoài dự tính của Lâu Khải Hà, Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Chỉ là một vị chiến thần thôi mà, vẫn không đáng để tôi ngồi xuống bàn chuyện. Quay về nói với Lâu Thương Hà, nếu muốn giải quyết chuyện này thì bảo ông ta đích thân đưa Lâu Kiệt tới xin lỗi. Nếu không ba ngày sau Lâu Hán Long sẽ bị xử bắn”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn xua tay nói lớn: “Tiễn khách!”

Nhất thời, Lâu Khải Hà sửng sốt!

Nhìn thấy hai người bước về phía mình, túm lấy cổ áo muốn ném ra ngoài, hắn vội kêu lên: “Anh Tiêu, nhà họ Lâu chúng tôi thành tâm thành ý mời anh tới Vân Hải nói chuyện, anh làm như vậy có phải quá ngạo mạn rồi không? Chẳng lẽ trong mắt anh, một tướng quân cấp chiến thần anh cũng không khiến anh sợ hãi hay sao?”

“Ném ra ngoài!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Đột nhiên, hai người của điện Thần Long đẩy mạnh Lâu Khải Hà!

Phịch, Lâu Khải Hà và tài xế của mình đều bị ném ra ngoài biệt thự, mặt mày thâm bầm tím tái.

“Mẹ kiếp! Tiêu Chính Văn đáng chết! Dám không coi nhà họ Lâu ra gì! Được lắm! Để tôi chống mắt lên xem!”

Lâu Khải Hà bừng bừng lửa giận, nằm bò dưới đất, ôm lấy hai má phúng phính, nhanh chóng lên xe rời đi.

Vừa lên xe, hắn liền gọi điện thoại cho Lâu Thương Hà, tức giận nói: “Gia chủ, tên Tiêu Chính Văn này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cứng mềm đều không nghe, còn nói, muốn ông đích thân đưa Lâu Kiệt tới Tu Hà xin lỗi hắn, nếu không ba ngày sau bắn chết Tứ Gia! Gia chủ, ông nói xem, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Lúc này, nhà họ Lâu ở Vân Hải.

Sau khi Lâu Thương Hà nhận được điện thoại, liền nổi giận lôi đình, quát: “Được lắm Tiêu Chính Văn! Thực sự cho rằng mình là nhân vật lớn sao? Nhà họ Lâu chúng ta cũng có người! Cậu cứ ở lại Tu Hà trước đã, tôi sẽ liên lạc với Nhị Gia!”

Dứt lời, Lâu Thương Hà giận dữ cúp điện thoại, liếc đám người nhà họ Lâu đang ngồi trong phòng, sầm mặt nói: “Bên Khải Hà thất bại rồi, đối phương không đồng ý ngồi xuống bàn bạc với chúng ta, thậm chí còn nói muốn tôi đích thân đưa Lâu Kiệt tới xin lỗi mới chịu buông tha”.

“Cái gì? Quá vênh váo rồi! Nhà họ Lâu chúng ta tuyệt đối không cúi đầu!”

“Đúng vậy! Lập tức liên lạc với Nhị Gia, để Nhị Gia gây sức ép với hắn!”

Nghe những lời này của mọi người, Lâu Thương Hà cũng gật đầu, sau đó gọi điện cho Nhị Gia nhà họ Lâu ở chiến khu.

Ngay sau đó, điện thoại đã được kết nối, giọng đàn ông nghiêm túc truyền tới, nói: “Phân khu bốn chiến khu Nam Lĩnh, bộ chỉ huy sư đoàn dã chiến số bảy xin nghe”.

“Chào anh, tôi là Lâu Thương Hà gia chủ của nhà họ Lâu, muốn lập tức kết nối với sĩ quan Lâu Lập Hưng của các anh!”

“Được, xin đợi một chút, sẽ được kết nối ngay”.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối tới phòng chỉ huy tác chiến.

Lúc này, trong rừng cây tùng tiếp giáp với biên giới chiến khu Nam Lĩnh.

Trong lều vải lớn màu xanh tại địa điểm quân sự trọng yếu.

Một người đàn ông trung niên mặc trang phục quân đội dã chiến, chống eo, cầu vai đính sao vàng, vẻ mặt nghiêm nghị liếc nhìn màn hình điện tử, trên màn hình, phác họa hình ảnh từng binh chủng dã chiến đang huấn luyện bí mật.

Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là Lâu Lập Hưng!

Phân khu bốn chiến khu Nam Lĩnh, sở chỉ huy sư đoàn dã chiến số bảy.

Lúc này, điện thoại bàn đổ chuông.

Lâu Lập Hưng cầm lấy điện thoại, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Chú hai, là anh đây”, giọng nói Lâu Thương Hà truyền đến.

Lâu Lập Hưng nhíu mày, sau đó hỏi: “Anh cả? Sao anh lại gọi điện cho em vào lúc này vậy?”

Lâu Thương Hà vội vàng nói: “Chú hai, nhà họ Lâu xảy ra chuyện, chú tư bị bắt rồi, ba ngày sau sẽ bị xử bắn!”

“Cái gì?”

Nghe xong, Lâu Lập Hưng hết sức kinh ngạc, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao chú tư lại bị bắt? Ai bắt?”

| Tải iWin