TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 606

Chương 606: Hết sức căng thẳng!

“Tôi Tần Hán Quốc muốn đi vào quân khu số bảy, mấy người dám chặn tôi sao?”

Câu nói này vang vọng khắp nơi!

Các binh lính cầm súng đang chấp hành nhiệm vụ cũng sững sờ!

Đội trưởng đang chấp hành nhiệm vụ kia lập tức đứng nghiêm chào hỏi: “Đội trưởng của quân khu số bảy, Vương Phong xin chào Tần Lão!”

Một trong bốn vị Các lão của Long Các, ai dám chặn đường chứ?

Muốn chết sao?

“Nghiêm!”

Trong nháy mắt, mấy chục người lính đang thi hành nhiệm vụ lập tức đứng nghiêm chào!

Ánh mắt của Tần Hán Quốc đầy vẻ lạnh lẽo, ông ấy lạnh lùng hừ một tiếng hỏi: “Mấy doanh nhân Tu Hà bị nhốt ở đâu, mau đưa tôi đi!”

Vương Phong lập tức trả lời: “Vâng!”

Sau đó, anh ta liền đưa Tần Hán Quốc nhanh chóng đi vào phòng giam số chín.

Mà lúc này trong phòng thẩm vấn như địa ngục của phòng giam số chín.

Khương Vy Nhan toàn thân đầy máu, hai cánh tay mỏng manh mềm mại lúc này chỉ còn là đống máu thịt bầy nhầy!

Máu tươi chảy dọc theo kẽ ngón tay cô, từng giọt một nhỏ trên mặt đất.

Hơi thở của cô yêu ớt, cô sắp không chịu được nữa, sắp ngất đi rồi.

Mấy tên cao to lực lưỡng có dội thêm mấy chậu nước nữa cũng không có tác dụng gì.

“Trưởng quan, vô dụng rồi, có dội nữa cũng không tỉnh đâu”, tên cao to lực lưỡng nói.

Sĩ quan đứng bên, sa sẩm mặt mày, nhìn đồng hồ, sau đó lạnh lùng nói: “Còn cách nào để ép cô ta thú nhận không?”

Tên cao to lực lưỡng do dự một lúc, liếc nhìn thanh sắt đang nằm trong lò lửa bên cạnh nói: “Dí sắt nung vào người”.

“Vậy thì dùng cách đó đi! Cho dù có dùng cách gì, chỉ cần cô ta còn thở thì phải ép cô ta thú nhận!”

Sĩ quan kia lạnh lùng nói.

Tên cao to lực lưỡng sững sờ, hình phạt dí sắt nung vào người này quá đau đớn!

Đối với một cô gái yếu ớt mà nói, dùng cực hình này thực sự quá tàn nhẫn.

Nhưng, mệnh lệnh như núi!

Tên cao to lực lưỡng đi đến lò lửa bên cạnh, lấy ra một thanh sắt nung đỏ, nó nóng bỏng như nham thạch vậy!

Ở phần đầu thanh sắt còn khắc chữ phạm trong phạm nhân.

Lúc nãy trong phòng thẩm tra u ám vì thanh sắt mà trở nên nóng hơn.

Tên cao to lực lưỡng cầm thanh sắt nóng bỏng, bước từng bước đến bên Khương Vy Nhan đang ngất đi, sau khi cởi quần áo trên người cô, bờ vai đầy máu lộ ra.

“Dí!”

Sĩ quan đứng bên cạnh gầm lên.

Tên cao to lực lưỡng cầm thanh sắt nóng bỏng đỏ rực, chuẩn bị dí vào bả vai của Khương Vy Nhan!

Nhưng!

Đột nhiên một tiếng gầm tức giận vang lên khắp phòng thẩm vấn, vang khắp cả nhà tù số chín.

“Dừng tay!”

Lúc này Tần Hán Quốc chạy đến cửa phòng thẩm vấn, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận!

Mấy hộ vệ Long Các đứng đằng sau ông ấy lập tức xông lên, đạp một phát đá bay tên cao to lực lưỡng đang cầm thanh sắt kia, rầm một tiếng, gã va vào kệ gỗ, ngã lăn xuống đất, nôn ra máu!

Còn sĩ quan kia, chẳng mấy chốc đã bị mấy hộ vệ Long Các dùng báng súng đánh ngã nằm xuống đất, sau đó bị ấn chặt dưới mặt đất!

Sĩ quan đều sững sờ vì bị ấn xuống đất, hắn điên cuồng gầm lên: “Mấy người là ai? Đây là phòng giam số chín, tôi chấp hành mệnh lệnh của Xích Diệm Vương, đến thẩm vấn kẻ phản bội đất nước thông đồng với kẻ địch!”

“Bốp!”

Lúc này, Tần Hán Quốc vô cùng tức giận, đạp một phát thật mạnh vào miệng tên sĩ quan kia khiến hắn rụng hết răng, ông ấy tức giận nói: “Mau xem lại xem tôi là ai?”

Tên sĩ quan kia miệng đầy máu, ngẩng đầu nhìn kỹ lại bóng dáng đứng trước mặt mình, sau đó toàn thân run rẩy, cúi đầu nói:”Tần… Tần Lão”

Lúc này, Tần Hán Quốc chắp tay đứng đây, lửa giận ngút trời, trong mắt đầy sát ý!

Ông ấy nghiêng đầu nhìn về phía Khương Vy Nhan cả người đầy máu bị trói trên ghế hơn nữa đã ngất đi, mí mắt giật lên, trong lòng nghĩ thầm sắp xảy ra chuyện rồi.

“Mau! Mau đưa cô ấy đi, gọi bác sĩ đi, gọi thần y Tôn!”

Tần Hán Quốc gầm lên.

Sau lưng có mấy hộ vệ mau chóng xông lên trước cởi trói cho Khương Vy Nhan, sau đó đưa cô ra khỏi phòng thẩm vấn.

Ở bên này, Tần Hán Quốc nhìn sĩ quan bị ấn dưới đất, lạnh lùng nói: “Đưa hắn đi, không có mệnh lệnh của tôi, không được cho hắn tiếp xúc với bất kỳ ai, đợi chủ soái Bắc Lương về rồi nói!”

“Vâng!”

Mấy hộ vệ Long Các lập tức đưa sĩ quan đó đi.

Sau đó, Tần Hán Quốc đuổi theo đám hộ vệ.

Lúc này trong sân của nhà tù số chín, Giang Vạn Long và hai trưởng lão của Long Các đang đứng đợi trong sân.

Nhìn thấy mấy chục hộ vệ của Long Các khiêng một cô gái người đầy máu ra, ánh mắt Giang Vạn Long nổi lên sát ý, bao phủ cả nhà tù số chín!

Chết rồi!

Sắp xảy ra chuyện rồi!

Giang Vạn Long sợ hết hồn hết vía, Bành Chấn Quốc đứng bên cũng thấy vậy!

“Cái này, tại sao lại ra nông nỗi này chứ… lần này Xích Diệm Vương muốn làm gì vậy?”

Bành Chấn Quốc tức giận!

Tần Hán Quóc cũng lập tức chạy lại, nhìn thấy Giang Vạn Long liền nói: “Ông Giang, sắp xảy ra chuyện rồi. Khương Vy Nhan bị tra khảo dã man, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã thông báo cho thần y Tôn rồi. Chuyện này nhất định phải mau chóng đè xuống, chẳng may để Tiêu Chính Văn biêt, thì hậu quả không thể tượng tưởng nổi.”

Giang Vạn Long nhíu mày, nhìn Khương Vy Nhan người đầy máu, ngất đi, đang được khiêng ra, lạnh lùng nói: “Không giấu được đau, ông cũng đâu phải không biết tính khí của Tiêu Chính Văn, nên nhanh chóng thông báo chuyện này cho nó, còn về hậu quả, chúng ta sẽ phải xử lý.”

Nói xong mấy người liền rời đi.

Nhưng.

Đúng lúc này, bên ngoài quân khu số bảy, có một lượng lớn binh lính đang đứng tập kết, tất cả đều được trang bị vũ trang!

Bọn họ nhanh chóng nhảy xuống từ xe chở hàng màu xanh, sau đó phong tỏa tại cổng quân khu số bảy!

Tiếp đó, một sĩ quan mang quân hàm thiếu tướng đi ra từ trong đám người, ánh mắt lạnh lùng quét qua trước sân của quân khu số bảy, tức giận gầm lên: “Xích Diệm Vương ra lệnh! Đạn đã lên nòng, cấm không được cho bất kỳ ai ra vào quân khu số bảy, tất cả mọi người đều phải lui về! Ai dám tự tiên xông vào khu vực phong tỏa thì bắn gục ngay tại chỗ!”

Trong nháy mắt, tất cả binh lính của quân khu số bảy đều hoảng sợ!

Bởi vì binh lính bên ngoài đã tạo thành một vòng phong tỏa, đám ấy cũng phải gần nghìn người!

Nhưng.

Lúc này, một giọng nói lại vang lên khắp quân khu số bảy!

“Xích Diệm Vương ra lệnh! Oai thật! Vậy ông đây muốn xem xem, ai dám cản đường tôi!”

Giang Vạn Long thực sự nổi giận rồi, ông ấy chắp tay sau lưng, đi ra từ đám người, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo!

Bên cạnh ông ấy là Tần Hán Quốc và Bành Chấn Quốc, họ là ba trưởng lão của Long Các!

Sắc mặt thiếu tướng trầm xuống, nhìn Giang Vạn Long đứng đấy, anh ta cũng vội vàng tiến lên hành lễ: “Giang Lão”.

Giang Vạn Long nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tránh ra! Bảo tất cả người của cậu tránh ra!”

Thiếu tướng kia có hơi khó xử, anh ta nói: “Ông Giang, tôi đang hành sự theo lệnh, đây là mệnh lệnh của Xích Diệm Vương, tôi không dám làm trái”.

“Vớ vẩn! Vậy cậu định làm trái mệnh lệnh của Long Các sao?”

Bành Chấn Quốc nổi giận, tức giận rống lên giống như hổ gầm, khiến cho thiếu tướng cả người run rẩy!

“Không, không dám, chỉ là Xích Diệm Vương ra lệnh bảo chúng tôi phải phong tỏa quân khu số bảy, nếu như ai đi ra được khỏi đây thì là do chúng tôi không làm tròn bổn phận và buộc phải tự sát”.

Lời thiếu tướng nói không có ý gì là muốn nhường.

Nghe xong, Giang Vạn Long sa sẩm mặt mày, ông ấy nói: “Ý của cậu là, cậu sẽ làm trái mệnh lệnh của Long Các?”

| Tải iWin