TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 768

Chương 768: Hành động chém vua

Gần như trong tích tắc, anh lập tức nằm xuống đất, viên đạn lướt qua đầu, làm nổ tung thùng hàng trước mặt anh.

Tiêu Chính Văn quay người lại, bắn xuyên qua đầu của kẻ tấn công đánh lén phía sau anh.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn thùng hàng bị nổ, bên trong có miếng thịt màu đỏ, nhìn kĩ thì đây đều là xác tê tê.

Hóa ra không ít người trong đám này là kẻ săn trộm, chuyên dùng súng săn lên núi đi săn.

Chẳng trách nhà kho này lại bí ẩn như vậy, còn có cả súng săn ở đây.

“Tốt nhất là các người bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi, bây giờ đầu hàng vẫn chưa muộn đâu”.

Tiêu Chính Văn thuyết phục bọn chúng.

Thực ra lúc Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại, anh đã cảm nhận được sự hiện diện của hai người kia.

Còn có hai người ở gần anh và một người nữa không biết ở đâu.

Hai người này thực sự rất căng thẳng, hô hấp dồn dập, Tiêu Chính Văn chỉ cần cẩn thận lắng nghe liền có thể nhận ra động tĩnh của họ.

Tiêu Chính Văn nổ súng về phía thùng gỗ trước mặt, một bóng người ngã xuống.

Hắn vốn muốn trốn sau chiếc thùng để tấn công Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Chính Văn phát hiện ra, giết chết bằng một phát súng.

Một người khác trốn ở chỗ cao, ngắm về phía Tiêu Chính Văn rồi bóp cò.

“Pằng!”

Khoảnh khắc viên đạn bay ra, Tiêu Chính Văn nằm trên mặt đất xoay người, rồi nhìn về nơi phát ra tiếng súng.

Đối phương thấy vị trí của mình đã bị lộ nên cầm súng chuẩn bị chạy ra chỗ khác, tiếp tục bắn.

Tiêu Chính Văn không cần ngắm bắn, anh giơ khẩu súng lên, bắn một phát về phía kẻ đang chạy, trán của hắn nổ tung ngay lập tức, cơ thể vẫn đang chạy về phía trước theo quán tính.

Sau khi dễ dàng giải quyết tên thứ tư, anh liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ phía sau truyền tới.

Nhưng tiếng bước chân này không chạy về phía anh, mà là chạy sâu hơn vào trong nhà kho. Lúc Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn thì đã thấy đối phương dí súng vào trán Khương Học Bác.

“Không được động đậy! Mày tiến thêm bước nữa thử đi! Tao sẽ lập tức bắn nát đầu bố vợ mày!”

Đối phương chĩa súng vào đầu Khương Học Bác, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Hắn vừa tận mắt chứng kiến đồng bọn của mình bị Tiêu Chính Văn hạ gục chỉ bằng một phát súng, bây giờ lại nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang đi về phía hắn, liền cảm giác giống như nhìn thấy con quỷ từ địa ngục đi tới.

Hắn hoàn toàn không dám chống lại Tiêu Chính Văn, bây giờ hắn chỉ muốn sống tiếp trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Con rể, mau cứu bố! Bố chưa muốn chết đâu!”

Khương Học Bác sợ đến mức sắp khóc, ông ta chưa từng gặp phải chuyện này, cảnh súng đạn như vậy bình thường chỉ thấy trong phim thôi.

Hầu hết người bình thường đều chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, bây giờ nhìn thấy, ông ta đương nhiên bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc.

“Bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ bắn vỡ đầu ông ta!”

Tên kia vô cùng kích động, có thể bóp cò bất cứ lúc nào.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn bố vợ của mình, đồng thời thả khẩu súng trong tay xuống đất.

Thực ra anh hoàn toàn có thể xử lý đối phương trước khi hắn nổ súng, nhưng làm như vậy thì Khương Học Bác cũng có nguy cơ bị đối phương bắn.

Anh đã trải qua nhiều lần sinh tử, sẽ không còn cảm thấy quá đau buồn khi ai đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là bây giờ người bị chĩa súng vào đầu là Khương Học Bác, bố của Khương Vy Nhan. Nếu Khương Học Bác chết, cô nhất định sẽ rất buồn, anh không muốn nhìn thấy Khương Vy Nhan khóc.

Vì vậy Tiêu Chính Văn chỉ có thể bỏ vũ khí xuống, để đối phương bình tĩnh lại.

Nhìn thấy cảnh này, Khương Học Bác vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy tự trách khi đã làm liên lụy đến Tiêu Chính Văn.

Sau khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Tiêu Chính Văn rơi xuống, trong lòng tên kia đã bình tĩnh hơn.

“Nếu mày đã nhìn thấy bí mật của bọn tao thì tao nhất định không thể để mày sống nữa”.

Tên kia chĩa súng vào Khương Học Bác, chuẩn bị bắn.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang từng bước đi về phía hắn, vì vậy lập tức chĩa súng về phía Tiêu Chính Văn.

Trong khoảnh khắc nòng súng rời khỏi Khương Học Bác, một con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn bay ra, đâm thẳng vào trán hắn.

Đối phương thậm chí còn không có cơ hội nổ súng, ngã thẳng xuống đất.

Máu chảy trên người Khương Học Bác, khiến Khương Học Bác sợ đến mức không dám cử động.

“Cái… Cái này…”

Khương Học Bác sợ hãi ngồi trên mặt đất.

Thái độ tàn nhẫn này, ra tay tàn nhẫn này.

Giống như thần chết đang cầm liềm cắt lúa mì vậy, dễ dàng thu hoạch rất nhiều sinh mạng.

Đây chính là vua Bắc Lương sao?

Cậu ta thật đáng sợ!

Khương Học Bác không ngừng hối hận về những điều ngu ngốc mà mình đã làm trước đây.

Ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát, sau đó cánh cửa bị mở toang.

Các đồng chí cảnh sát nhanh chóng chạy vào trong nhà kho, họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy những động vật chết trong thùng và cả đám Từ Nhị Cẩu nằm trên mặt đất.

Bọn họ vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ án bắt cóc bình thường, nhưng không ngờ lại có nhiều chuyện liên quan đến vậy.

Từ Nhị Cẩu không chỉ bị tình nghi bắt cóc mà còn bị tình nghi săn bắt động vật hoang dã cần được bảo vệ, đồng thời còn sở hữu súng trái phép.

Bọn họ còn phát hiện năm thi thể, tất cả đều bị giết chỉ bằng một phát súng, tất cả đều chết trong tay Tiêu Chính Văn.

Mà trên người Tiêu Chính Văn lại không có vết máu nào, nếu không phải Tiêu Chính Văn tự thú, thì bọn họ không dám tưởng tượng Tiêu Chính Văn có thể một mình xử lý hết đám người này như thế nào.

Lúc Từ Phân chạy vào nhà kho, nhìn thấy Khương Học Bác bị đánh bầm dập mặt mũi, lập tức nói với vẻ thương xót.

“Ôi… Trời ơi, bọn chúng đã làm gì anh vậy? Sao lại đánh anh thành bộ dạng này chứ…”

Mặc dù Từ Phân và Khương Học Bác thường xuyên xảy ra mâu thuẫn nhưng dù sao thì hai người bọn họ cũng là vợ chồng.

Bây giờ nhìn thấy Khương Học Bác bị đánh thê thảm như vậy, đương nhiên cũng cảm thấy đau lòng.

Khương Học Bác nói: “Cũng may là Chính Văn đến nhanh, nếu không cái mạng này của anh cũng không còn nữa…”

Nhắc đến Tiêu Chính Văn, anh đang bàn giao chuyện gì đó với cảnh sát.

Sau khi nói xong, anh đưa Khương Học Bác và Từ Phân rời đi.

Trên đường đi, Khương Học Bác do dự mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Chính Văn à, trước đây bố mẹ sai rồi, bố xin lỗi, mong là những chuyện trước đây sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ gia đình của chúng ta”.

Qua gương chiếu hậu, Tiêu Chính Văn nhìn thấy gương mặt lo lắng và buồn bã của Khương Học Bác và Từ Phân, liền mỉm cười nói: “Không sao đâu, bố mẹ, hai người là bố mẹ của Vy Nhan, con sẽ không tính toán với hai người đâu, chỉ cần cả nhà chúng ta sống tốt bên nhau là được”.

“A, được được được”.

Khương Học Bác kích động lau nước mắt.

Từ Phân thở dài, vỗ lưng Khương Học Bác, trừng mắt với ông ta.

Không lâu sau, Khương Vy Nhan cũng trở về, nhìn thấy Khương Học Bác không sao, cô thở phào nhẹ nhõm.

Mà đúng lúc này.

Tại sân bay Giang Trung, một chiếc máy bay chuyên dụng hạ cánh.

Cửa chiếc máy bay mở ra, Đồ Hiêu mặc quân phục màu xanh lá, thân hình vạm vỡ, nửa gương mặt là hợp kim titan, bước xuống. Lúc này trên người tràn ngập sát khí, liếc nhìn hàng trăm tử sĩ mặc đồ đen đang quỳ trước mặt.

Phía sau ông ta còn có mười người mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm túc, các bộ phận khác nhau trên khuôn mặt đều được khảm bằng hợp kim titan, trông lạnh lùng và uy nghiêm lạ thường.

Mười binh lính đã qua cải tạo mang theo hơi thở của chiến thần!

Đồ Hiêu đứng ở cửa khoang, quan sát tử sĩ đen nghịt quỳ phía dưới, vung tay hất áo choàng xanh quân đội lên, hét lớn: “Hành động! Vì vinh quang của mọi người, vì vinh quang của Hoa Quốc! Dù có chết thì cũng là hiến dâng! Hành động chém vua, bắt đầu!”

| Tải iWin