TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 810

Chương 810: Sát thủ cấp chiến thần

Mục đích của người tạo ra vụ việc hỗn loạn này rất đơn giản, hắn muốn mọi người hoảng hốt, sau đó nhân cơ hội đánh cắp số liệu thí nghiệm trong phòng nghiên cứu!

Chỉ cần lấy được số liệu, hắn có thể trà trộn vào đám người hoảng loạn, ra ngoài theo mọi người!

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ xuất hiện ở đây, điều này đã phá hỏng kế hoạch của hắn!

Lúc này Tiêu Chính Văn canh giữ ở cửa, giống như một bức tường, không cho bất cứ ai ra ngoài!

Tiêu Chính Văn phẫn nộ nói lớn, nhưng trong phòng nghiên cứu vô cùng hỗn loạn, căn bản không ai nghe lời anh, suy cho cùng điều này cũng liên quan đến mạng sống của bọn chúng!

Có mấy người chen chúc về phía Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn thuận tay lôi mấy người vào, nhưng chính vào lúc anh chụp lấy ba người đầu tiên thì đột nhiên một nhát dao sắc bén lướt qua, bỗng đâm về phía cổ của anh!

Con dao găm lóe lên ánh sáng tựa như con rắn độc thò ra trong sương mù, nhắm thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn lộ ra chiếc răng sừng sững!

Tốc độ ra tay của đối phương rất nhanh, vừa nhìn đã biết là người luyện võ!

Vả lại lần tấn công đột ngột lạnh thấu xương này, thời cơ rất chuẩn xác, vào lúc Tiêu Chính Văn cảm nhận được sự nguy hiểm, con dao găm kia đã đâm sượt qua chiếc áo sơ mi của Tiêu Chính Văn!

“Đáng chết!”

Không thể cứng rắn, đối phương đến có chuẩn bị trước, hơn nữa bây giờ khói mù dày đặc, Tiêu Chính Văn căn bản không nhìn rõ vị trí của đối phương, chỉ có thể né tránh nhanh chóng, khom lưng tránh tấn công của người trong bóng tối!

Vừa nãy con dao găm nhẹ nhàng sượt qua áo sơ mi của Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh hơi ngập ngừng nửa giây thì con găm sẽ đâm thủng yết hầu của anh, khiến anh mất mạng tại chỗ!

Nham hiểm cay độc, ra tay tàn ác, một nhát đoạt mạng!

Tên trong bóng tối này hiển nhiên là thông thạo khả năng ám sát, là sát thủ hàng đầu!

Tiêu Chính Văn xoay người mấy vòng né sang một bên, chú ý quan sát bóng người nhốn nháo trong làn khói mù! Lúc này tên sát thủ đứng ở cửa, hét lớn tiếng: “Các anh xem, xông ra ngoài! Còn không ra thì chúng ta đều chết ở đây đấy! Hắn muốn cản mọi người ra ngoài! Mọi người xông ra đi!”

Người này nhân lúc hoảng loạn thì gào lên, khiến phòng nghiên cứu bỗng trở nên vô cùng rối loạn.

Những nhân viên nghiên cứu bắt đầu hốt hoảng xông về phía cửa, muốn nhân lúc này xông ra ngoài!

“Mày muốn chết hả?”

Nghe thấy giọng người đó, trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên vẻ lạnh lẽo!

Anh giơ tay lên, một cây kim châm lóe ra ánh sáng bạc liền xuất hiện giữa ngón tay!

Vèo!

Tiêu Chính Văn giơ tay phóng cây kim châm ra, đâm thẳng đến bóng người kia!

Cùng lúc này, tên sát thủ áp sát, dao găm trong tay vung lên, lần nữa đâm mạnh về phía cổ của Tiêu Chính Văn!

Khoảng cách ngắn mấy mét mà đã xuất hiện trong nháy mắt!

Quả nhiên là sát thủ hàng đầu!

Ít nhất cũng là một sát thủ cấp bậc chiến thần!

Nhưng rất không may, hắn đã gặp phải Tiêu Chính Văn!

Kim châm của Tiêu Chính Văn đã phóng ra ngoài!

Có thể trước nay tên sát thủ này chưa từng thất bại, cho nên lúc hắn đối diện với Tiêu Chính Văn thì vô cùng thả lỏng, tự cho rằng mình có thể giải quyết Tiêu Chính Văn một cách dễ dàng, nên nhanh chóng cầm dao găm đâm tới! Nhưng bóng người của tên sát thủ trong sương mù đã bị Tiêu Chính Văn bắt được!

Ở trên mặt đất con dao găm chỉ cách cổ của Tiêu Chính Văn chưa tới một nắm đấm, con dao găm dừng lại ở giữa không trung, không có cách nào đâm thêm một tấc về phía trước!

Bởi vì lúc này, bàn tay nắm lấy dao găm lạnh lẽo kia đã bị kim châm lóe lên ánh sáng bạc đâm thẳng vào!

Tê rần!

Mất đi cảm giác!

Tên sát thủ sợ hãi hoảng hốt, trước nay hắn chưa từng thất bại như thế, hắn cố hết sức đâm về phía trước, nhưng tay phải căn bản không nghe theo sự sai khiến!

Tiêu Chính Văn cười khẩy, trở tay nắm lấy dao găm đâm ngược lại, trong nháy mắt dao găm đâm xuyên vào nắm đấm của tên sát thủ, hiện ra một vòng cung màu đỏ tươi ở không trung!

Tên sát thủ thấy bàn tay mình bị đâm xuyên, máu chảy không ngừng!

Hắn đã biết mình thất bại, đây là lần đầu tiên hắn nếm mùi vị thất bại, tiếp theo rất có thể là cái chết!

Nhưng hắn biết, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, khi quay về cũng sẽ chết!

Cho nên, hắn chỉ có thể cố hết sức kéo lấy Tiêu Chính Văn, giúp đồng đội tranh thủ thời gian!

Kế hoạch hành động lần này của bọn chúng rất tỉ mỉ, cẩn thận, vốn cho rằng nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ được, nửa đường lại xuất hiện một tên Tiêu Chính Văn, gần như đã hoàn toàn xoay chuyển cục diện!

Nhưng vẫn may, kế hoạch của bọn chúng cẩn thận, hành động lần này phái hai người, một người tìm số liệu nghiên cứu, một người phụ trách canh gác âm thầm.

Nếu không phải Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện làm rối loạn cục diện, nói không chừng tên sát thủ này sẽ không ra ngoài vào lúc này, không để lộ thân phận của mình!

Hắn vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ!

Suy nghĩ ban đầu của tên sát thủ rất đơn giản, nhanh chóng giải quyết Tiêu Chính Văn, sau đó cùng đồng đội tìm số liệu thí nghiệm, bọn chúng đã quan sát trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất này rất nhiều ngày rồi, cơ bản đã thăm dò tất cả tuyết đường, hơn nữa cũng tính toán mọi tình huống xảy ra đột ngột, duy nhất chỉ là không ngờ được sẽ có người như Tiêu Chính Văn xuất hiện!

Xem ra bây giờ, cơ hội bọn chúng muốn chạy trốn đã giảm đi đáng kể!

Sắc mặt Tiêu Chính Văn giận dữ, đột nhiên ra tay, một chân đá mạnh vào tên sát thủ ẩn nấp trong bóng tối, đá hắn bay thẳng ra ngoài!

Tên sát thủ chịu đựng cơn đau nhức ở phần bụng, vừa định đứng dậy phản kháng, thì có một bàn chân đã giẫm lên người hắn!

Rắc!

Tiêu Chính Văn đạp thẳng lên đầu gối của tên sát thủ, bỗng chốc xương đầu gối vỡ vụn!

“A!”

Tên sát thủ hét lên đau đớn, ôm đầu gối máu thịt lẫn lộn, tê liệt dưới đất!

Xương vỡ trắng toát, đâm xuyên máu thịt từ bên trong!

Đương nhiên Tiêu Chính Văn không thể nào nương tay, tay anh cầm dao găm đoạt được tay từ tay tên sát thủ, đâm vào bả vai của tên sát thủ một cách tàn nhẫn!

Dao găm sắc bén, va chạm với xương bả vai của tên sát thủ, truyền ra âm thanh tê buốt!

Tiêu Chính Văn cầm chuôi, gắng sức xoay chuyển dao găm trong tay đang ở trong bả vai của tên sát thủ đó, cho đến khi xương cốt hắn gãy lìa!

Kiểu đau đớn này, quả thật có thể hình dung bằng hình thức đày đọa dưới địa ngục!

Tên sát thủ chết ngất lịm tại chỗ!

Tiêu Chính Văn lôi hắn dậy, kéo sang một bên, để lại một vết máu dài trên mặt đất.

Để phòng ngừa hắn chạy trốn, Tiêu Chính Văn mới đạp vỡ xương đầu gối của hắn.

Mà mọi việc chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn ngủi.

Tiêu Chính Văn không nán lại, bởi vì anh vẫn chưa rõ tình hình của Khương Vy Nhan, nhìn từ phản ứng của tên sát thủ vừa nãy, rõ ràng đánh không lại anh nhưng đối phương lại liều mạng, đủ để chứng tỏ trong phòng nghiên cứu này không chỉ có một sát thủ là hắn, mà còn có đồng đội của hắn!

Tiêu Chính Văn bước một bước dài xông đến bên cạnh nhấn phím điều hòa, nhanh chóng mở hệ thống thông gió!

Thoáng chốc, sương mù trong phòng nghiên cứu đã được đẩy ra ngoài.

Lúc này Khương Vy Nhan im như thóc, cô cảm nhận rõ được tiếng bước chân trầm ổn kia cách cô càng lúc càng gần, xuyên qua khe hở của máy móc phòng thí nghiệm, cô nhìn thấy một người đàn ông mang đôi giày da nam màu đen, ống quần màu xanh đứng trước đống máy móc!

Khương Vy Nhan cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm, cô không nên ở lại đây, vừa nãy cô nên nhân lúc rối loạn chạy ra ngoài!

Bây giờ thì hay ồi, hoàn cảnh của cô vô cùng nguy hiểm, nếu đối phương phát hiện ra cô, thì cô chết chắc rồi!

Đúng lúc này, phía cửa cổng lớn của phòng nghiên cứu, có vài tiếng hét thảm thiết vang lên!

Điều này khiến toàn thân Khương Vy Nhan run rẩy, trong lòng càng thêm căng thẳng!

Cô hoàn toàn không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì!

Lẽ nào đối phương không tìm được số liệu thí nghiệm, thẹn quá hóa giận nên bắt đầu giết người rồi sao?

Tiếng hét vang lên, bóng người trong phòng nghiên cứu đã dừng lại, có vẻ như hắn đã do dự gì đó, sau đó tiếp tục đi về phía Khương Vy Nhan ẩn nấp!

Bước từng bước chầm chậm đến gần!

Mãi cho đến bóng người kia đứng bên cạnh máy tính số liệu trong phòng nghiên cứu!

Người kia cười khẩy nham hiểm, tìm kiếm trên máy tính một hồi, sau đó nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Đáng chết! Vậy mà lại có mật mã!”

| Tải iWin