TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 874

Chương 874: Giao đấu với gia chủ nhà họ Đường

Vừa dứt lời.

Viên Thiên Kiệt và ba vị gia chủ còn lại cùng bước đến, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn và Long Lân.

Viên Thiên Kiệt cười khẩy nói: “Tiêu Chính Văn, hôm nay chắc chắn hai cậu sẽ chết tại đây, sao còn không chịu buông tay chịu trói? Lẽ nào cậu nghĩ mình và tên vô dụng chủ soái địa cấp ba sao kia có thể giết chết bọn tôi sao?”

Tiêu Chính Văn khẽ cười, ánh mắt hiện lên ý chí chiến đấu đáng sợ, khí thế trên người cũng cuồn cuộn như biển động.

Anh lạnh lùng nói: “Không thử thì sao biết không được chứ? Dù hôm nay tôi không thắng được bốn người thì tôi cũng sẽ liều mạng giết ông đấy, Viên Thiên Kiệt”.

“Thằng nhãi ngông cuồng! Muốn chết hả?”

Viên Thiên Kiệt tức giận gầm lên, sau đó nói với ba vị gia chủ ở bên cạnh: “Đừng do dự nữa, cùng lên đi, đánh nhanh thắng nhanh. Sau ngày hôm nay, Hoa Quốc chính là thiên hạ của bốn gia tộc lớn chúng ta, dù có là Thiên Tử cũng phải nghe theo lời của chúng ta”.

Ba vị gia chủ đeo mặt nạ còn lại nghe thế thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó hiểu được đáp án trong từng ánh mắt.

Bọn họ đồng loạt bước đến.

“Chủ soái Tiêu, xin lỗi nhé, hôm nay cậu phải chết!”

Người lên tiếng là gia chủ nhà họ Đường đang đeo mặt nạ Hỏa Diệm.

Vừa dứt lời, khí thế trên người ông ta bùng lên như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả Phục Long Cốc.

Khí thế khủng khiếp này không hề kém yếu thế hơn hơi thở trên người Tiêu Chính Văn lúc này.

“Cạch!”

Sau đó gia chủ nhà họ Đường giẫm mạnh chân xuống đất, mặt đất lập tức nứt toác.

Vô số những vết nứt dài hẹp mang theo hơi thở đáng sợ lan rộng đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cau mày nhảy lùi về sau mấy bước, mắt nhìn những vết nứt đang lan rộng đến chỗ chân mình.

Ngay sau đó, một thân hình to lớn như một ngọn lửa đỏ rực lao đến, vượt qua khoảng cách mấy chục mét giữa hai người, sau đó ông ta bật nhảy, bay vút lên giữa không trung che đi mặt trời trên đỉnh đầu vốn đã bị mây đen che mờ.

Tiếp đó tay phải của gia chủ nhà họ Đường đưa về phía sau từ trên cao đánh xuống chỗ Tiêu Chính Văn như sao băng đỏ rực xuyên qua mặt đất rộng lớn.

Cú đấm này đủ mạnh để có thể tiêu diệt một doanh trại thiết giáp.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, khí thế trên người cũng bùng cháy, anh không lùi lại mà ép chặt người xuống. Sau đó vung nắm đấm bên tay phải, dùng hết sức lực Bán Bộ Thiên Vương của mình đấm mạnh vào cú đấm giữa không trung của gia chủ nhà họ Đường.

Anh muốn dùng đòn đánh này để hất tung cú đấm của gia chủ nhà họ Đường.

Viên Thiên Kiệt và hai gia chủ còn lại ở bên cạnh quan sát đều bật cười chế giễu, đồng loạt lắc đầu.

Phải biết rằng gia chủ nhà họ Đường giỏi nhất là công phu nắm đấm và chân.

Dù là ba người họ cũng phải thua dưới đòn tấn công bằng nắm đấm và chân của gia chủ nhà họ Đường.

Lúc này thấy Tiêu Chính Văn ngông cuồng muốn đấu quyền với gia chủ nhà họ Đường như vậy, sao mấy người này không cười nhạo được chứ?

“Đúng là thằng nhãi không biết trời cao đất dày. Đấu quyền với gia chủ nhà họ Đường đồng nghĩa với việc tự đặt chân vào con đường chết”.

Viên Thiên Kiệt hung tợn cười khẩy, tay nắm chặt lấy dao găm vàng đen để bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Lúc này thấy Tiêu Chính Văn vẫn đứng đó giơ nắm đấm lên muốn đấu với mình, gia chủ nhà họ Đường cũng thầm cười nhạo, tức giận nói: “Thằng nhãi, cậu thế này chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết”.

Vừa dứt lời, cú đấm của gia chủ nhà họ Đường cũng rơi xuống từ trên không trung.

Rầm!

Hai cú đấm va chạm vào nhau.

Nắm đấm của gia chủ nhà họ Đường trông như mang theo hơi thở ngọn lửa màu đỏ nhạt, bỗng nổ ầm trên cú đấm bình thường của Tiêu Chính Văn.

Cú đấm này tạo ra tiếng nổ rất lớn như tiếng sấm và tiếng bom nổ.

Chấn động của tiếng nổ khủng khiếp bỗng lan ra xung quanh từ vị trí chính giữa cú đấm của hai người, cứ như làn sóng bằng không khí hình tròn.

Ầm!

Sức mạnh đáng sợ làm đổ gãy hết mấy cây cổ thụ cao chọc trời xung quanh.

Ngay cả nền đất Tiêu Chính Văn đang đứng cũng không chịu nổi nắm đấm đối chọi nhau của hai cường giả Bán Bộ Thiên Vương mà nứt toác ra.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương sau khi ngăn chặn cú đấm của gia chủ nhà họ Đường.

Gia chủ nhà họ Đường cũng nhướng mày, ông ta đáp xuống đất rồi nhảy lùi về sau vài bước, ngạc nhiên nhìn hai chân Tiêu Chính Văn đã lún xuống đất nói: “Không hổ là vua Bắc Lương, thế mà có thể chặn được một đòn tấn công của tôi. Thực lực này quả là rất đáng sợ. Nói thật tôi hơi tiếc vì phải giết cậu, cậu tài giỏi như vậy tại sao không đi theo nhà họ Đường bọn tôi nhỉ? Chỉ cần cậu đồng ý trở thành con trai nuôi của tôi, tôi sẽ đảm bảo cậu sẽ được an toàn”.

Gia chủ nhà họ Đường dấy lên lòng quý trọng nhân tài.

Tiêu Chính Văn còn trẻ như vậy mà đã có năng lực kinh khủng thế rồi. Thời này chẳng xuất hiện được mấy người như vậy.

Nếu dùng người vào đúng thời điểm thì cậu ta có thể giúp nhà họ Đường trở thành gia tộc lánh đời lớn đứng đầu Hoa Quốc.

Thậm chí có thể đạt được mục tiêu cao hơn.

Thế nhưng.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, vung nắm đấm lên, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa đáng sợ nhìn gia chủ nhà họ Đường nói: “Ông không giết tôi thì tôi vẫn còn muốn giết ông đấy. Hay là thế này, nếu ông đồng ý bỏ tà theo chính, đi theo vua Bắc Lương tôi thì tôi có thể cân nhắc hôm nay tha cho ông một con đường sống, thế nào?”

“Ha ha ha!”

Nghe thế, gia chủ nhà họ Đường ngửa đầu bật cười thành tiếng nói: “Hay cho một vua Bắc Lương ngông cuồng, cậu quả nhiên hệt như lời đồn. Cậu càng như thế, tôi càng không nỡ giết cậu đấy. Chỉ tiếc là nếu cậu không nghe tôi khuyên bảo thì dù tôi có quý trọng nhân tài, cũng phải vì tương lai nhà họ Đường, vì bốn gia tộc lớn mà tự tay giết cậu thôi”.

Dứt lời!

Gia chủ nhà họ Đường biến mất tại chỗ.

Khoảnh khắc xuất hiện lần nữa thì ông ta đã kề sát bên người Tiêu Chính Văn, sau đó đánh mấy đòn vào ngực và mặt Tiêu Chính Văn.

“Vua Bắc Lương, hôm nay chính là ngày chết của cậu”.

Gia chủ nhà họ Đường hét lên.

Tiêu Chính Văn cau mày cũng phản ứng lại ngay lập tức, cả người đấu quyền đấu chân với gia chủ nhà họ Đường.

Ở một bên khác, Viên Thiên Kiệt canh chuẩn thời cơ, cũng nắm chặt dao găm vàng đen, gào lên một tiếng rồi mau chóng nghiêng người xông đến: “Thằng nhãi Tiêu Chính Văn, cậu chết đi!”

Đồng thời, gia chủ nhà họ Đông Phương hơi khom người rồi lắc đầu, chậm rãi từng bước đi đến chỗ ba người đang đánh nhau, mỉm cười nham hiểm nói: “Tôi cũng đến rồi đây!”

Ngay lập tức, ba gia chủ cùng tấn công Tiêu Chính Văn.

Còn gia chủ nhà họ Cơ trầm tư một lát rồi cũng cất bước, vươn eo đi đến chỗ bốn người đang lao vào hỗn chiến.

Lúc này Long Lân chạy đến chặn trước mặt gia chủ nhà họ Cơ, vẻ mặt hung dữ nói: “Đối thủ của bà là tôi!”

Gia chủ nhà họ Cơ nhìn Long Lân, khẽ cười nói: “Cậu không phải là đối thủ của tôi, mục tiêu hôm nay của chúng tôi chỉ có vua Bắc Lương thôi. Tôi có thể đứng ra bảo họ tha cho cậu, đừng hy sinh vô ích”.

Long Lân dữ tợn cười khẽ, dao găm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt nói: “Dù tôi không phải là đối thủ của bà thì cũng phải thử mới được, vì tôi sẵn sàng chết vì Long Vương”.

Dứt lời, Long Lân nghiêng người lao về phía gia chủ nhà họ Cơ.

Gia chủ nhà họ Cơ đứng tại chỗ nhìn Long Lân mang hơi thở của chủ soái địa cấp ba sao, ánh mắt hơi chuyển động.

Không biết bà ta đang nghĩ gì, cuối cùng bất lực lắc đầu nói: “Nếu đã vậy thì tôi giải quyết cậu trước.”

Dứt lời, gia chủ nhà họ Cơ ra tay, bà ta giơ tay tung một chưởng về phía dao găm của Long Lân.

Keng!

Con dao găm bị gia chủ nhà họ Cơ đánh văng ra ngoài, cùng lúc đó cơ thể bà ta chuyển động như rắn vòng ra phía sau Long Lân, giơ một chân thon dài đạp vào lưng Long Lân.

Long Lân bổ nhào về phía trước mười mấy mét, lăn nặng nề trên mặt đất.

| Tải iWin