TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 877

Chương 877: Cảnh giới Thiên Vương

 

Mỗi bước chân của anh đều như sấm rền.

 

Ầm ầm ầm!

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn phẫn nộ, theo từng bước chân của anh, gia chủ nhà họ Cơ càng lún vào trong đất, hai đầu gối đã hoàn toàn lún sâu, cùng lúc đó bà ta cũng phun ra vài ngụm máu.

 

Gia chủ nhà họ Đường và gia chủ nhà họ Đông Phương ở một bên vừa hoàn hồn lại, cũng nhanh chóng lao đến.

 

“Thằng nhãi Tiêu Chính Văn! Chết đi!”

 

Gia chủ nhà họ Đường hét lên, hai cú đấm toát ra sát khí và chiến lực khủng khiếp đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn nhướng mày, sau đó xoay người nhảy lên, lùi về sau mấy chục bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào gia chủ nhà họ Đường đang tấn công cách đó vài bước.

 

Rầm!

 

Ngay tức khắc cuộc chiến bùng nổ.

 

Những cú đấm liên tiếp, tiếng bịch bịch vang lên liên tục bên tai.

 

Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm hung hãn giao đấu với cú đấm của gia chủ nhà họ Đường.

 

Đòn đánh này mang theo sức mạnh khủng khiếp, bộc lộ sự tức giận ra khắp bốn phía.

 

Tiêu Chính Văn và gia chủ nhà họ Đường cũng cùng lúc lùi về sau mấy bước mới đứng vững.

 

Bịch!

 

Gia chủ nhà họ Đường dừng bước, vừa lạnh lùng vừa kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, sắc mặt rất u ám và khó coi.

 

Tại sao Tiêu Chính Văn càng đánh càng mạnh thế này?

 

Đây là điều mà gia chủ nhà họ Đường không mong thấy nhất.

 

Vốn dĩ phần thắng đã nghiêng về phía ông ta nhưng bây giờ lại trở nên khó phân thắng bại.

 

Còn Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm gia chủ nhà họ Đường với ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo thấu xương, anh lau đi vết máu trên khóe môi.

 

Một bên khác, gia chủ nhà họ Cơ nhếch nhác nhảy lên từ dưới đất, hai chân bà ta đã nhuốm đầy máu, hai cánh tay cũng suýt nữa bị Tiêu Chính Văn giẫm nát.

 

Lúc này mặt nạ trắng trên mặt bà ta đã xuất hiện vết nứt, mắt đỏ ngầu phẫn nộ nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng ở phía xa.

 

Gia chủ nhà họ Đông Phương cũng cất từng bước đi đến đứng cạnh gia chủ nhà họ Cơ.

 

Ngoại trừ Viên Thiên Kiệt bị kéo đứt một cánh tay ra thì ba Bán Bộ Thiên Vương còn lại đều đang vô cùng tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Lúc đầu Viên Thiên Kiệt bị cường giả Thiên Vương đeo mặt nạ chém đứt một cánh tay ở sân nhà họ Viên. Sau đó mặc dù đã phẫu thuật nối lại nhưng dù sao cũng từng bị đứt nên không thể phát huy toàn bộ sức lực.

 

Bây giờ Viên Thiên Kiệt lại bị đứt một cánh tay, ông ta đã phẫn nộ đến cực điểm.

 

Chết tiệt!

 

Chết tiệt!

 

Viên Thiên Kiệt ôm cánh tay bị đứt lìa, được gia chủ nhà họ Đông Phương dùng kim bạc đâm vào nên tạm thời đã cầm máu.

 

Ông ta bước đến đứng cùng một chỗ với ba gia chủ còn lại, sắc mặt hung tợn nói: “Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu làm đứt một cánh tay của tôi, tôi phải giết chết cậu”.

 

“Ba vị gia chủ, không thể tha cho cậu ta đâu, không giết cậu ta, tôi sợ đêm dài lắm mộng”.

 

Nghe thế, ba người gia chủ nhà họ Đường nhìn nhau rồi gật đầu.

 

Sau đó cả bốn người đều tỏa ra sát khí ngút trời.

 

“Giết!”

 

Một tiếng hét lớn vang lên, bốn người lại lao về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lần này bốn người không hề nhân nhượng nữa, hơi thở Bán Bộ Thiên Vương khuấy đảo mây đen và sấm chớp trên bầu trời.

 

Lúc này mưa to như trút xuống khắp Phục Long Cốc.

 

Cả bầu trời đều chìm trong một màu đen u ám.

 

Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một bóng người liên tục đấu với bốn người.

 

Keng!

 

Giữa không trung bắn ra mấy tia lửa.

 

Mấy bóng người liên tục tấn công và lùi về sau.

 

Một mình Tiêu Chính Văn đã bước vào cuộc chiến khốc liệt với bốn Bán Bộ Thiên Vương tung hết sức mạnh.

 

Hơn nữa tính từ nãy đến giờ, Tiêu Chính Văn đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

 

Bốn Bán Bộ Thiên Vương toàn lực tấn công, dù có là Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể đánh lại được.

 

Lúc này.

 

Quần áo và mặt nạ của gia chủ nhà họ Đường đã rách hết để lộ cơ thể và cơ bắp rắn chắc như núi pháo di động.

 

Cú đấm của ông ta mạnh mẽ đánh về phía Tiêu Chính Văn đang đánh trả kịch liệt với ba gia chủ.

 

Đòn này đánh trúng vào ngực Tiêu Chính Văn.

 

Rầm!

 

Tiêu Chính Văn bị đánh văng ra xa mười mấy mét rồi rơi xuống đất, cả người be bét máu.

 

Anh vất vả bò dậy, con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng nhuốm đầy máu. Anh cong người phun ra ngụm máu trong miệng, môi cong nở nụ cười bi thương, sau đó lấy tay lau đi vết máu nơi khóe môi, mắt đỏ ngầu hiện rõ vẻ tức giận.

 

Cơ thể vạm vỡ của gia chủ nhà họ Đường lộ ra ngoài, chi chít những vết sẹo hiện rõ trong cơn mưa như bão lớn.

 

Lúc này ông ta tức giận nhìn Tiêu Chính Văn gầm lên: “Vua Bắc Lương, buông tay chịu trói đi, kết cục đã định sẵn rồi. Cậu quỳ xuống xin tha, có thể bọn tôi sẽ tha cho cậu”.

 

“Ha ha!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhướng mày, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn bốn gia chủ đứng ở đằng xa nói: “Sinh ra là vua Bắc Lương của Hoa Quốc có lý nào phải quỳ xuống xin tha? Hôm nay dù tôi có bị đánh chết cũng phải giết hai trong bốn người các ông”.

 

“Không biết tự lượng sức mình! Ngu muội!”

 

Gia chủ nhà họ Đông Phương khịt mũi, ánh mắt thoáng qua tia sáng lạnh lùng.

 

“Nếu cậu cầu xin tha, bọn tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu!”

 

Nghe thế, hơi thở trên người gia chủ nhà họ Đường cũng trở nên lạnh lẽo.

 

Bốn người đều mang theo sát khí lần nữa lao đến giết Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng lần này Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào bốn người đang lao đến đó, anh nghiêng đầu nhìn sang Long Lân đang nằm trong vũng máu ở bên cạnh, sát khí cũng theo đó toát ra ngùn ngụt.

 

Cũng ngay lúc này, bốn gia chủ đang lao đến Tiêu Chính Văn bỗng dừng lại, mấy cặp mắt nhìn chòng chọc vào Tiêu Chính Văn trước mặt.

 

Bởi vì lúc này sát khí đang lưu chuyển trên người Tiêu Chính Văn bỗng trở nên mãnh liệt hơn.

 

Hơn nữa luồng sức mạnh trên người anh cũng nhanh chóng thăng cấp và thay đổi.

 

Chỉ một giây sau đó đã thăng cấp lên cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương đỉnh cao.

 

Gia chủ nhà họ Đường nhíu mày, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Không ổn, cậu ta sắp đột phá cảnh giới rồi!”

 

Gia chủ nhà họ Đông Phương cũng đanh mặt nói: “Sao lại thế? Rõ ràng đã cắt đi cơ hội tốt để cậu ta đột phá rồi mà, tại sao đột ngột như thế?”

 

“Nếu cứ tiếp tục thì cậu ta sẽ đột phá lên đến cảnh giới Thiên Vương, bốn người chúng ta đều không phải là đối thủ”.

 

Bốn người rơi vào trầm tư, sắc mặt vô cùng khó coi.

 

Nhưng bốn người lại không dám bước đến trước nửa bước.

 

Vì quanh người Tiêu Chính Văn đã hình thành một lớp màng bảo vệ vô hình.

 

Toàn thân Tiêu Chính Văn đang có luồng khí đáng sợ lưu chuyển hình như rồng vàng bỗng lao đến phá vỡ tầng mây đen dày đặc.

 

Luồng sát khí khủng khiếp đó khiến bốn gia chủ không khỏi rùng mình.

 

Đáng sợ quá!

 

Đây là hơi thở của cảnh giới Thiên Vương sao?

 

Đáng sợ, quá đáng sợ!

 

“Không được, không thể đợi cậu ta đột phá cảnh giới Thiên Vương được, nếu không hôm nay chúng ta đều sẽ chết!”

 

Viên Thiên Kiệt hét lên, một tay cầm con dao găm màu đen xông đến chỗ Tiêu Chính Văn.

 

Ngay lúc này, ông ta dùng hết sức bình sinh của mình hung tợn đâm thẳng luồng ánh sáng màu đen đó vào ngực Tiêu Chính Văn.

 

Ông ta muốn giết chết Tiêu Chính Văn chỉ với một nhát dao.

 

Ánh sáng màu đen này như một cái gai nhọn đâm thẳng vào lồng ngực Tiêu Chính Văn.

 

Thấy con dao sắp đâm vào anh, Viên Thiên Kiệt nhếch môi nở nụ cười rất nham hiểm.

 

Sắp được rồi!

 

Nhưng.

 

Ngay sau đó.

 

Bộp!

 

Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay Viên Thiên Kiệt, đôi mắt đỏ như máu hiện lên vẻ phẫn nộ cùng cực.

 

“Cậu!”

 

Viên Thiên Kiệt kinh ngạc, có thế nào ông ta cũng không ngờ sơ hở mình nắm bắt được lại bị Tiêu Chính Văn ngăn lại.

 

Lúc đó, luồng khí trên người Tiêu Chính Văn bỗng bùng phát như núi lửa, sóng thần.

 

Luồng sát khí chấn động bốn phương khiến hàng triệu linh hồn rùng mình, không thể không quỳ xuống bao quanh lấy người Tiêu Chính Văn.

 

Viên Thiên kiệt là người đầu tiên chịu đòn, haongr sợ rùng mình bởi sức mạnh bổng bộc phát trên người Tiêu Chính Văn. Ông ta trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi.

 

“Cậu…cậu đã đột phá cảnh giới Thiên Vương rồi ư?” Viên Thiên Kiệt không dám tin hỏi.

 

Tiêu Chính Văn nhếch môi nói: “Thì ra đây là cảnh giới Thiên Vương.”

 

Rắc!

 

Trong ánh mắt hoảng hốt của Viên Thiên Kiệt, Tiêu Chính Văn vặn đứt cổ tay ông ta đồng thời nắm lấy dao găm trong tay Viên Thiên Kiệt, trở tay lại đâm thẳng vào ngực ông ta.

 

Máu văng ra tung tóe.

| Tải iWin