TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1518

Chương 1518

Hai người bước lên xe quay lại sân nhỏ.

 

Tuy rằng có cảm giác chỉ trong thoáng chốc nhưng thật ra đã qua một ngày một đêm.

 

Thấy hai người Tiêu Chính Văn bình an quay lại, mấy người Trần Cương vội vã chạy đến đón.

 

“Chủ soái, sao rồi? Có tin tức chưa?”, Trần Cương hỏi.

 

“Ở Memphis!”

 

Tiêu Chính Văn bình thản đáp.

 

Nghe đến chữ này, mặt mày Trần Cương tái ngắt, bây giờ nước Lý không có nơi nào tên là Memphis.

 

“Chuyện đó… anh Tiêu, anh nghe được tin này từ đâu, có chính xác không?”

 

Trần Cương gượng gạo hỏi.

 

Không chừng người cung cấp tin tức đó đang lừa gạt một người nước ngoài như Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tiêu, Memphis đã trở thành sa mạc vào bảy trăm năm trước, nó không còn tồn tại nữa”.

 

Dương Linh Nhi bình tĩnh hơn Trần Cương, dù sao cũng là một trong những người xuất sắc của Hắc Băng Đài, cô ta vẫn biết rất rõ về lịch sử của vài quốc gia.

 

Nhưng một thành phố cổ đã không tồn tại sẽ có tung tích của Lục Hoài Viễn sao?

 

“Hiện giờ nơi đó cũng không phải không có người sống nhưng đều là lính đánh thuê hoặc là quân đoàn nước ngoài, đã thành khu vực cấm rồi. Hễ là người đến gần nơi đó gần như đều một đi không trở lại”.

 

Morty giải thích với mọi người.

Nước Lý cũng giống nhiều đất nước của Phi Lục, ngoài mặt thì vẫn là một đất nước bình thường nhưng thật ra đã bị chia cắt từ lâu.

Rất nhiều lính đánh thuê và quân đoàn nước ngoài ở Âu LỤc xây dựng các thành phố tự trị trên lãnh thổ của họ, không bị pháp luật của họ khống chế.

“Dù có là đầm rồng hang hổ, chúng ta cũng phải vào”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

 

Bất kể thế nào cũng phải cứu được Lục Hoài Viễn ra, đây là lời hứa của anh với Hoa Quốc, với Thiên Tử và với nhân dân.

 

“Chủ soái, tôi đi với anh, tôi thường tiếp xúc với mấy tên lính đánh thuê đó nên khá quen thuộc”.

 

Trần Cương vỗ ngực nói.

 

“Cũng dẫn theo tôi đi, tôi khá quen thuộc nơi này”.

 

Morty cũng xung phong đi theo.

 

Ticha mấp máy môi như định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược lại.

 

Tiêu Chính Văn do dự hồi lâu, sau đó nói với mọi người: “Các cậu theo tôi đến đó quá nguy hiểm, tôi nghĩ các cậu nên ở lại đây đợi tin là được”.

 

“Chủ soái, ngay cả điện Thần Long cũng không thể thâm nhập vào nơi đó, một mình anh đến đó sao có thể thăm dò được tin tức? Trung thành với đất nước là thiên chức của quân nhân, một ngày tôi là người của quân Phá Long thì cả đời này chính là quân nhân”.

 

Trần Cương trở nên nghiêm túc, Morty cũng cười nói: “Đại ca đi đâu tôi đi theo đó, dù sao cũng là mạng sống cũng không đáng tiền”.

 

Dương Linh Nhi do dự một lát cũng nói: “Dù anh có thể cứu người ra cũng cần có người đưa ông ta về Hoa Quốc chứ, một mình anh đi sao lo liệu được, tôi đi với anh”.

 

Mỗi người một câu tranh trước giành sau muốn đến Memphis với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn cân nhắc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

 

Suy cho cùng vẫn không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì xảy ra, một mình đi quả thật không thể lo liệu hết được.

 

Ngộ nhỡ gặp phải cao thủ thì càng không thể để tâm đến Lục Hoài Viễn.

 

“Mọi người cứ thế mà đi đến đó quá lộ liễu. Thế này nhé, mọi người cầm mấy bộ đồ này đi thay đi”.

 

Ticha lấy vài bộ đồ của người dân ở đó từ trong phòng, đưa cho mấy người Tiêu Chính Văn thay, sau đó lấy ít bột đá rồi cải trang cho mấy người Tiêu Chính Văn.

 

Ít nhất từ nhìn xa trông mấy người Tiêu Chính Văn như những thương nhân địa phương.

 

“Ở đây có địa chỉ một người bạn cũ của tôi, không biết giờ ông ấy còn sống hay không nhưng chỉ cần ông ấy còn sống, khi nhìn thấy thư của tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ mọi người”.

Ticha vừa nói vừa đưa một bức thư cho Tiêu Chính văn.

“Cảm ơn ông!”

Tiêu Chính Văn nói cảm ơn với Ticha, sau dó đi đến Memphis nhân lúc trời tối.

| Tải iWin