TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1528

Chương 1528

Ngay sau đó là tiếng chén, đĩa vỡ vụn, điện thoại bị cưỡng chế cúp máy.

 

Cùng lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập ở phía cửa sau quán rượu.

 

Tiêu Chính Văn tập trung quan sát, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc lễ phục giáo hội, đi theo sau vài người đàn ông mặc vest, nhanh chóng bước vào quán rượu.

 

“Không hay rồi!”

 

Tiêu Chính Văn vội vàng đặt điện thoại vệ tinh trong tay xuống, lao vào quán rượu.

 

Lúc này, Thira và một người đàn ông da trắng đang vây quanh trước bàn của Trần Cương.

 

“Thira, giữa tao và mày đã không còn quan hệ gì, hơn nữa tao đã xin từ chức với bố mày rồi, mày mãn nguyện rồi chứ!”

 

Trần Cương ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Thira.

 

“Ha ha!”

 

Thira lắc nhẹ ngón tay nói: “Trần Cương, tao thấy hình như mày quên mất một chuyện rồi, cái tát mày đã đánh tao thì tính thế nào đây?”

 

Vừa nói, Thira vừa liếc nhìn ba người trước bàn, ánh mắt dừng lại trên người Dương Linh Nhi thêm vài giây.

 

Dương Linh Nhi vô cùng khó chịu với loại ánh mắt thèm khát đó.

 

Nhưng lúc này trong quán rượu, bầu không khí trở nên rất căng thẳng.

 

Không chỉ đám lính đánh thuê mà ngay cả Dương Linh Nhi cũng cảm nhận được hơi thở của cái chết đang cận kề.

 

“Tao có thể xin lỗi mày, rồi mày để mấy người bạn của tao đi có được không?”

 

Trần Cương vừa nói vừa chậm rãi đứng lên.

 

“Ha ha ha!”

 

Nghe thấy vậy, Thira bật cười ha hả, những mấy người đàn ông da trắng phía sau, nói: “Các người nghe rõ hắn nói gì không? Thả bạn của hắn đi ư? Haiz, Trần Cương à, đừng nói đến chuyện chúng ta có thù, cho dù không có thù hận gì thì hôm nay ai trong số chúng mày cũng không thể rời đi!”

 

Nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.

 

Lúc này, trên tay người đàn ông đang cầm một con dao găm đẫm máu.

 

Ánh mắt hắn lạnh như băng, vẻ mặt vô cảm nhìn Trần Cương.

 

Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay thì một viên đá bắn trúng con dao găm của hắn.

 

“Keng!”

Một tiếng động vang lên, người đàn ông kia chỉ cảm thấy con dao găm trong tay như đâm trúng một ngọn núi nhỏ, lập tức bay ra khỏi tay.

“Ai nói hôm nay không ai trong chúng tôi có thể rời đi? Đừng khoác lác thế chứ!”

| Tải iWin