Editor: Tiểu Mao / Thiên Thanh
Văn Dụ giúp Kỷ An Ninh mang lò vi ba khiêng đến khu tập thể đối diện trường học, anh kiên trì muốn mang lên tầng, tới tận cửa phòng Kỷ An Ninh.
“Để ở đây đi.” Kỷ An Ninh nói, “Anh nên về sớm đi.”
Văn Dụ không nghe theo: “Đã tới tận đây rồi, để anh mang vào phòng cho em.”
Kỷ An Ninh im lặng một chút, cụp mắt xuống, nhẹ nói: “Bà ngoại tôi ở nhà, đầu óc của bà…không tiện lắm.”
Văn Dụ chợt nhớ tới mấy tin được thảo luận kia, bà ngoại Kỷ An Ninh tuổi già ngơ ngẩn. Anh cũng không kiên trì nữa, thoải mái đem thùng hàng của cô để trên đất: “Được rồi, anh về đây.”
“Chờ một chút.” Kỷ An Ninh gọi anh lại. Cô lôi ra một túi tiền có vài chỗ rách: “Tiền cơm trưa còn thiếu bao nhiêu? Tôi trả lại cho anh.”
Văn Dụ nhìn cái túi tiền mua ở vỉa hè kia, trợn trừng mắt, cánh tay duỗi ra đè trên cửa phòng, lại gần Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh theo bản năng lui về phía sau, dựa sát vào cách cửa.
“Đầu tiên nên nói rõ đã.” Văn Dụ cúi đầu nhìn cô đe dọa.
“Anh không dùng tiền bạc để quấy rầy em thì em cũng đừng cầm tiền ăn cơm uống nước để tính toán với anh.” Anh cười lạnh, “Coi như chỉ là bạn bè, anh cũng không muốn tính toán chuyện tiền bạc với em, làm thế anh còn mặt mũi nào.”
Sau khi vận động xong, hơi thở Văn Dụ càng nồng đậm hơn, thật ra mấy câu này không khó nghe, nhưng vẫn làm Kỷ An Ninh cảm thấy…không thở được.
Kỷ An Ninh ngừng thở, nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong hành lang có thể nghe rõ từng tiếng thở.
Yên tĩnh giằng co một lúc, Kỷ An Ninh cất túi tiền đi.
Cô nàng bướng bỉnh già mồm hôm nay lại có mấy lần nghe ngoan ngoãn nghe lời, Văn Dụ cảm thấy rất là hài lòng.
“Nghỉ ngơi tốt đi.” Anh cười một tiếng lộ hàm răng trắng sáng, “Ngày mai gặp.”
Kỷ An Ninh ôm lò vi ba vào nhà, dùng chân mở cửa.
Hôm nay về sớm, bà ngoại vẫn chưa ngủ, vẫn đang vui tươi hớn hở xem TV. Bồn cầu tích tụ cả ngày nên giờ trong phòng đầy mùi khai.
Kỷ An Ninh bỏ thùng hàng xuống, đi vào xả bồn cầu lại đi mở cửa sổ để thông gió, mới tốt hơn một chút. Chỉ là chóp mũi đang đầy hơi thở của Văn Dụ đã bị mùi khai trong phòng hun cho mất hết.
Kỷ An Ninh dỗ bà ngoại đi tắm, lại đưa bà lên giường nằm, mang quần áo bỏ vào máy giặt.
Lúc cô và bà chuyển vào, trong phòng chỉ có mấy đồ dùng đơn giản dùng trong nhà, một cái giường đôi,một tủ quần áo không lớn lắm, một cái ghế sô pha bị sập.
Đồ điện thì chỉ có một cái TV cũ với một cái máy giặt khi hoạt động phát ra tạp âm rất lớn, nghe nói đều do chủ cũ để lại. Người ta không cần nên vứt lại, vừa hay thuận tiện cho Kỷ An Ninh.
Bây giờ mua thêm lò vi ba, đồ điện trong nhà tính ra là có ba cái.
Cô cũng đi tắm rửa một chút, vừa đọc sách vừa đợi tóc khô. Chờ máy giặt yên tĩnh thì mang quần áo đi phơi, tóc lúc này cũng khô, cô mới chui vào chăn.
Bà ngoại đã ngủ, tiếng thở lúc nặng lúc nhẹ, đôi khi sẽ dừng mấy giây làm Kỷ An Ninh trong lòng run sợ.
Có lẽ do tắm trước khi ngủ nên cô không ngủ được, nằm ở trên giường nhìn trần nhà.
Phòng này trang trí đơn giản, hơi cũ nát, nhiều chỗ sơn tường đã bong tróc, giống như sắp rơi xuống tới nơi vậy.
Chẫm rãi có chút bối rối, mơ hồ.
Trong hoảng hốt hình như cô nhìn thấy ánh đèn rất sáng, người trên sàn thi đấu bắp thịt rắn chắc, mỗimột quyền đều tràn đầy sức lực. Đập vào nệm phát ra tiếng vang, quanh quẩn bên tai.
Anh gỡ mũ bảo hộ, lắc lắc đầu, mồ hôi óng ánh văng xung quanh.
Giây phút quay đầu lại, cười gian một cái, hiện lên gương mặt của Văn Dụ.
Gương mặt kia đột nhiên tới gần cô, cánh tay chống lên cửa phòng, đem cô vây giữa cánh tay anh.
Hơi thở của anh vẫn đang quanh quẩn chóp mũi cô, khóe môi cười lạnh phóng to trong mắt cô.
Cô cảm thấy cổ họng khô khốc.
Hình tượng đột nhiên thay đổi, một nhà tù lạnh lẽo, phản cứng ngắc.
Ngồi đợi những ngày cuối cùng trước giờ hành hình, đôi khi đêm khuya anh sẽ vừa gọi tên cô vừa thủ dâʍ.
Kỷ An Ninh không cảm thấy bẩn thỉu hay buồn nôn, cô thậm chí muốn cúi người hôn vào môi anh, nhưng không thể chạm đến.
Chỉ có thể che mặt khóc nức nở.
Buổi sáng lúc bị bà ngoại lay dậy, cô mơ màng mở mắt ra, ánh sáng buổi sớm chiếu qua cửa sổ, cảm giác có chút không thực, không biết ở đâu mới là mơ.
Buổi trưa làm xong, chạy về nhà ăn, tay đang cầm phiếu ăn, còn chưa chạy tới mua cơm chỗ cửa sổ bỗng nhiên bị người ta nắm cổ tay.
Kỷ An Ninh quay đầu lại, người nắm cổ tay cô không phải ai khác, đúng là Văn Dụ.
“Chờ em lâu rồi,” Anh hơi không kiên nhẫn, “Nhanh.”
Nói xong liền kéo cổ tay Kỷ An Ninh đi.
“Ôi!” Kỷ An Ninh thử giãy tay hai lần mà không được, “Làm gì thế?”
“Làm gì? Ăn cơm.” Văn Dụ bất mãn nói. Nghe nói đàn ông khi không ăn no tính tình rất tệ, Văn Dụ bây giờ mới thật sự hiểu thấu.
Vừa nói chuyện, Văn Dụ vừa kéo cô tới một cái bàn bốn người ngồi. Trần Hạo vừa bưng một cái khay tới, để trên bàn, ngẩng đầu đã thấy Kỷ An Ninh, gọi to: “Ui cha, người tới rồi!”
Quay người chạy tiếp.
Một chỗ khác, Tôn Khải cũng đang bê một mâm đầy đồ ăn qua, vừa bày đồ ăn vừa than: “Đói quá, tôi đói chết mất!”
Kỷ An Ninh bị Văn Dụ ấn ngồi xuống, Trần Hạo cũng đã lấy cơm về, hắn trực tiếp xin dì kia một cái chậu cơm với bốn cái bát không.
Kỷ An Ninh nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ăn cơm! Ăn cơm!”
“Tôi sắp chết rồi!”
Hai tên nam sinmh này nhanh chóng xới cho Kỷ An Ninh một bát cơm đầy, nhét vào tay cô. Đồ ăn đầy bàn, mùi thơm chui thẳng vào mũi. Bụng Kỷ An Ninh cũng không nhịn được mà kêu ùng ục.
Cô ngước mắt nhìn Văn Dụ đang ngồi đối diện.
Văn Dụ đang ăn cơm, thấy cô đang ngồi im không động đũa, anh gắp một miếng xương sườn bỏ vào bát cô: “Ăn đi.”
Kỷ An Ninh im lặng không nói, cúi đầu cắn miếng xương sườn. Nước xốt đậm đà, thịt ngoài giòn trong mềm, ăn vào trong miệng cảm giác siêu ngon.
Thỉnh thoảng cô mới ăn xương sườn hoặc thịt kho tàu, bây giờ thịt rất đắt.
“Sao hôm nay mọi người ăn muộn thế?” Kỷ An Ninh cảm thấy hơi bất an hỏi.
“Chờ em đấy.” Quai hàm Trần Hạo phồng lên, nói không rõ: “Em là cô gái duy nhất trong câu lạc bộ kickboxing, là đóa hoa duy nhất của câu lạc bộ! Văn ca ca nói nhất định phải quan tâm đến em, sau này phải mang em cùng ăn cơm.”
Kỷ An Ninh nhìn Văn Dụ, Văn Dụ đang cúi đầu xới cơm, nhìn cũng đói đến hung ác. Kỷ An Ninh sau khi tan học đều đi giao đồ ăn, đợi lúc cô giao xong tới nhà ăn thì hơn một nửa người đã ăn xong.
Tuổi trẻ to xác, ai cũng như sói, chỉ hận không thể ăn một con trâu, để bọn họ chờ cô mới ăn cơm, sao không đói bụng được chứ?
Kỷ An Ninh cúi đầu ăn cơm, yên lặng nhai nuốt, ngẩng đầu nói với Văn Dụ, “Sau này đừng chờ tôi. Tôi xong việc thường rất muộn, mà thi thoảng tôi mới tới nhà ăn, không phải ngày nào cũng tới.”
Văn Dụ trải qua buổi trưa hôm nay đói muốn điên, cũng biết ý tưởng muốn mỗi ngày cùng ăn cơm với Kỷ An Ninh đúng là không thực tế. Muốn cô dừng việc giao thức ăn, đúng giờ ăn cơm với bọn họ thìcàng không thực tế hơn, cô bé này nhìn thì yếu đuối nhưng bên trong lại rất bướng bỉnh.
Văn Dụ ngước mắt nói: “Được.” Nói xong, kêu lên: “Trần Hạo!”
Trần Hạo ngẩng đầu.
Vă Dụ đem đũa đặt ở trên bát, khẽ vươn tay, đem phiếu ăn Kỷ An Ninh tiện tay đặt ở góc bàn kín đáo đưa cho Trần Hạo: “Đi, mang tiền ăn câu lạc bộ hỗ trợ nạp vào cho Kỷ An Ninh.”
Câu lạc bộ từ lúc nào có trợ cấp tiền ăn rồi?
Trần Hạo theo Văn Dụ lâu như vậy, hiểu rất rõ tâm tư của Văn Dụ, nhìn thấy Kỷ An Ninh đang muốn đưa tay đoạt lại phiếu ăn, cánh tay hắn nhoáng một cái liền tránh được cô.
“Được rồi! đi ngay đây!” Hắn chạy ngay tới chỗ nạp tiền, vừa chạy vừa quay lại kêu, “Nhớ để lại cho tôi mấy miếng sườn!”
Kỷ An Ninh không thể đoạt lại thẻ cơm của mình, liếc nhìn Văn Dụ.
Văn Dụ quai hàm đang phồng lên, nhìn qua thấy cô đang nhìn mình, đũa ngừng một chút, lại gắp thêm một miếng thịt gà kho tàu cho cô: “Ăn nhiều một chút, em gầy quá, không có sức sao mà tập kickboxing.”
Kỷ An Ninh cụp mắt, ánh mắt yếu ớt.
Kiếp trước, Văn Dụ tặng hoa, tặng đồ trang điểm, nước hoa, trang sức. Cô không nhận, anh kiền đổi cách theo đuổi, kiên định cho rằng luôn có cách để làm cô động lòng. Anh còn lái xe Hummer theo đuổi cô đến tận chỗ làm thêm.
Kiếp này, anh đã đáp ứng không dùng tiền tài theo đuổi cô, đổi thành quan tâm tới vấn đề ăn uống ngủ nghỉ của cô sao?
Kỷ An Ninh cúi đầu xới cơm, không biết tại sao mà tên nhà giàu Văn Dụ luôn cho rằng tiền có thể mua được tất cả, lại cho rằng cách này là có tiến bộ.
Văn Dụ dừng đũa, nhíu mày: “Cười cái gì?”
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn: “Cười bọn anh ăn được.”
Súc ăn của con trai đúng là rất lớn, một chậu cơm to như vậy, chỉ chốc lát dùng tốc độ mắt thường mà nhìn đã thấy vơi đi không ít. Văn Dụ và Tôn Khải đã ăn xong bát thứ hai.
Mấy phút sau, Trần Hạo chạy trở lại, cười tủm tỉm đưa thẻ trả lại Kỷ An Ninh: “Sư muội, của em này. Anh đã nạp tiền cơm vào rồi.”
Kỷ An Ninh khách sáo nhận lấy, nói cảm ơn.
Trần Hạo nháy mắt ra hiệu với Văn Dụ.
Một chậu cơm lớn dưới sự chứng kiến của Kỷ An Ninh đã bị xử lý sạch sẽ.
Kỷ An Ninh ăn no, lau miệng rồi đứng dậy nói: “Vậy em về trước…”
Thấy Văn Dụ đang nhìn cô, chắc là không biết nói gì, cô dừng một
chút nói cho anh biết: “Hôm nay nắng đẹp, tôi muốn đưa bà xuống lầu phơi nắng.”
Hình như từ hôm qua đến giờ, Kỷ An Ninh đối với anh mơ hồ có chút dịu dàng, kiên nhẫn.
Trong mắt Văn Dụ liền hiện ý cười, nhếch miệng: “Đi đi.”
Kỷ An Ninh gật đầu chào rồi rời đi.
Đợi bóng cô biến mất, Văn Dụ quay đầu hỏi Trần Hạo: “Nạp bao nhiêu tiền cho cô ấy?”
Trần Hạo nói: “Một ngàn tệ.”
Văn Dụ bất mãn: “Sao lại có chút thế?”
Trần Hạo oan ức: “Trong thẻ em chỉ có tám trăm, hai trăm còn lại mò khắp cả người mới có đấy.”
Văn Dụ hỏi: “Vậy tấm thẻ chứa tiền hoạt động của câu lạc bộ đâu?”
“Đang khóa lại trong ký túc xá rồi.” Trần Hạo càng oan ức, “Khi nào có hoạt động tập thể em mới dám động đến.”
Văn Dụ bóp trán: “Tốt…”
Ở một chỗ khác của nhà ăn, Tôn Nhã Nhàn vẫn luôn cầm trà sữa quan sát bàn Văn Dụ.
Cô ta đang muốn cùng bạn học ăn cơm xong thì đi, con mắt quét qua thì thấy Văn Dụ, lập tức hai mắt phát sáng. đang suy nghĩ làm thế nào bắt chuyện với Văn Dụ, thì thấy Văn Dụ bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng tới Kỷ An Ninh, kéo cô cùng ăn cơm.
Tôn Nhã Nhàn lấy cớ muốn mua trà sữa, đuổi bạn mình đi, một mình ở lại, lặng lẽ quan sát.
Không phải Kỷ An Ninh nói là đã từ chối Văn Dụ rồi à? Vừa quay lại đã vui vẻ với người ta, hừ.
Chờ Kỷ An Ninh đi, mấy người Văn Dụ nói chuyện một lát cũng đứng dậy định rời đi. Tôn Nhã Nhàn cắn cắn môi, cầm trà sữa đi qua.
Ba người Văn Dụ ăn uống no đủ, từ từ đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kinh hô đầy điệu đà vang lên bên cạnh “A~”
Văn Dụ nhìn sang, thấy một cô gái giông như bị trượt chân, lấy tư thế ôm ấp yêu thương “ngã” về phía anh.
________
Ngày update: 15/3/2020 | 23h00
Người update: DiepThienThanh085
________
Cảm ơn đã đọc truyện! Nếu hay thì hãy bình chọn cho Thiên Thanh nha? Ấn vào nút sao nha!!!