Editor: Tiểu Mao
Reup: Mèo Tai Cụp (@DiepThienThanh085)
Văn Dụ lái xe đưa Kỷ An Ninh và bà ngoại về khu tập thể Hoa đại.
Kỷ An Ninh đỡ bà ngoại ngồi ở ghế sau, nhân lúc Văn Dụ không để ý, cô lặng lẽ bỏ tiền đã được chuẩn bị từ trước vào bì thư, thừa dịp dừng xe Văn Dụ đang ở ghế sau đỡ bà ngoại xuống xe, cô liền đem bì thư vứt xuống ghế phụ.
Lần trước Văn Dụ bước vào phòng Kỷ An Ninh là lúc bà ngoại phát bệnh, lúc đó tình huống khẩn cấp, anh cũng không rảnh đi quan sát kĩ. Lần này đưa bà ngoại vừa nằm viện về, cùng hai người lên lầu, bà ngoại quay người lại trông thấy anh liền tưởng anh là khách, nhiệt tình bảo anh ngồi lại, còn gọi to: "Ninh Ninh, châm trà cho khách."
Kỷ An Ninh không biết làm sao, ra hiệu cho Văn Dụ ý bảo anh đi nhanh lên.
Văn Dụ còn lâu mới đi, anh híp mắt cười nói: "Không cần, không cần đâu ạ, nước lọc là được rồi." Anh nhìn qua hoàn cảnh phòng này chắc cũng không có lá trà sẵn trong phòng đâu.
Anh nói xong liền rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế sa lon.
Kỷ An Ninh muốn cản cũng không kịp.
Vừa đặt mông đã rơi thẳng vào trong ghế. Văn Dụ: "..." Có chút ngơ ngác.
Kỷ An Ninh che trán, đi qua kéo anh dậy: "Ngồi bên kia, bên này bị sập rồi." Nhìn thì không thấy nhưng vừa ngồi xuống, người liền "rơi" vào.
Văn Dụ: "..." Không tệ.
Văn Dụ thực sự ngồi trong căn phòng khốn khó của Kỷ An Ninh mà uống hết một cốc nước sôi để nguội, còn cùng bà ngoại trò chuyện theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia một lúc lâu.
Kỷ An Ninh nhìn thấu ý đồ của anh, không chút nể mặt mà đuổi anh đi: "Mau đi ăn cơm trưa đi, anh mau chạy về trường ăn cơm đi. Chỗ em không có cơm cho anh đâu. Đồ nấu cho bà ngoại thiếu dầu thiếu muối, anh không ăn nổi đâu. Đi nhanh lên!"
Văn Dụ lúc này mới hậm hực rời đi.
Anh vừa đi, Kỷ An Ninh liền buộc tạp dề bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa, chưa được một lúc tiếng chuông di động đã vang lên. Kỷ An Ninh nhìn điện thoại, là Văn Dụ gọi, cô liền biết chắc chắn anh đã quay lại xe và nhìn thấy bì thư kia.
Cô nhận điện thoại: "A lô."
"Kỷ An Ninh!" Văn Dụ tức giận nói: "Em làm cái gì thế hả?"
Quả nhiên Văn Dụ gọi tới vì bì thư kia.
Anh quay lại xe, lúc cúi đầu thắt dây an toàn liền thấy trên ghế phụ có một bì thư. Mở ra xem, bên trong ngoài tiền viện phí còn có tiền thuê hộ công, bao gồm cả năm trăm tiền boa mà anh cho.
Còn tưởng cô nàng bướng bỉnh này chịu nghĩ thông, kết quả vẫn bướng bỉnh như cũ.
Lúc đó Văn Dụ giận đến nghiến răng.
"Đó là phí tổn khi ở bệnh viện." Kỷ An Ninh nói, "Số tiền này nhất định phải trả cho anh."
"Kỷ An Ninh." Văn Dụ cao giọng.
"Văn Dụ..." Giọng kỷ An Ninh nhẹ nhàng, "Anh đối xử tốt với em, em nhận."
Giọng Văn Dụ đột nhiên im bặt.
Trong điện thoại, nghe thấy Kỷ An Ninh nhẹ giọng nhưng lại kiên định nói: "... Em nhận, nhưng có điểm mấu chốt. Anh đối với em cho dù tốt đến đâu cũng không thể để anh nuôi bà ngoại em. Đây là trách nhiệm của em."
Văn Dụ cầm đi động cả nửa ngày cũng không biết nói gì.
Sau đó, anh cười.
"Được." Anh sảng khoái bỏ qua chuyện này, "Vậy sau này anh đối tốt với em, em không được từ chối đâu đấy."
Kỷ An Ninh cũng cười.
Văn Dụ đúng là Văn Dụ, lúc nào anh cũng không chịu nhường một bước, còn muốn tiến thêm một bước mới yên.
Cô cũng sảng khoái đáp ứng: "Được."
Cúp điện thoại, Văn Dụ nhìn điện thoại, khóe miệng nhếch lên, trong lòng rộng rãi thoải mái.
Cô bé Kỷ An Ninh này... Trong xương cốt cô là một người bướng bỉnh, nhưng vẫn chịu mở rộng lòng mình.
Cô có thể cảm giác tình cảm của anh với cô, cũng tình nguyện mở lòng tiếp nhận, không cứng ngắc nữa nhưng vẫn có điểm mấu chốt.
Văn Dụ lái xe, hồi tưởng lại ngày chủ nhật đó anh thấy cô ở bên ngoài chụp ảnh, dáng vẻ rực rõ dưới ánh mặt trời, khóe miệng không nhịn được toát ra ý cười.
Thích cô cũng không lỗ.
- - - -
Bà ngoại vừa xuất viện, Kỷ An Ninh cũng không dám đi học ngay, cô ở bên cạnh chăm sóc bà một ngày một đêm, xác định bà không bị làm sao, thứ năm mới dám yên tâm đi học lại.
Nhóm Mạnh Hân Vũ thấy cô đã trở lại mới yên tâm hỏi: "Bà ngoại không sao chứ?"
"Không sao, mọi việc đều rất thuận lợi." Kỷ An Ninh cười nhe răng: "Cho tớ mượn vở ghi bài hôm qua với."
Mạnh Hân Vũ lôi vở mình ra, vừa đưa vở cho Kỷ An Ninh vừa nháy mắt ra hiệu với cô: "Này, cậu không biết mấy hôm cậu không ở đây có chuyện xảy ra đâu."
Kỷ An Ninh: "Hả?"
"Chính là nha..." Mạnh Hân Vũ cố ý hạ giọng, giả bộ như đang lén lút, "Bạch Lộ nhà chúng ta nha, cùng Trần Hạo... Oái!"
Bạch Lộ thu lại vở, mắng Mạnh Hân Vũ ngay lập tức: "Cho là tớ điếc rồi à? Tớ còn đang ngồi ở đây đấy!" Ngoại miệng thì hùng hổ, thế mà mặt lại đỏ ửng lên.
Vừa nhìn liền biết có biến!
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Kỷ An Ninh cúi người gần sát mấy cô, cười nói, "Mau nói nhanh!"
Mạnh Hân Vũ lời ít ý nhiều: "Trần Hạo theo đuổi Bạch Lộ."
"Căn bản không có, cậu đừng nghe cậu ấy nói lung tung." Bạch Lộ đỏ mặt phủ nhận, "Không phải cậu xin nghỉ à, Văn Dụ nhờ Trần Hạo lấy vở giúp cậu, liền... Tiếp xúc nhiều hơn."
"Ôi ôi ôi, nhưng mà Văn Dụ nói là mượn vở tớ mà." Đại học bá Mạnh Hân Vũ chậc chậc nói: "Anh ta trực tiếp tìm tớ không phải là được à? Cũng đâu phải không biết tớ, sao anh ta cứ quanh co lòng vòng tìm cậu thế? Cái này không phải theo đuổi thì còn là gì? Rảnh quá kiếm việc làm cho vui chắc?"
Lần này Bạch Lộ không phủ nhận được nữa, mặt đỏ hết cả lên.
Bình thường khi nói chuyện yêu đương của người ta thì cứ như chuyên gia tình yêu, văn chương sôi sục chỉ điểm giang sơn các kiểu. Tới lượt mình thì người cũng choáng váng, miệng lưỡi vụng về, cãi thế nào cũng không biết.
Lần đầu yêu đương ấy mà.
Kỷ An Ninh cười đến hai mắt cong cong như vầng trăng non.
Tay chống má, vừa quay đầu liền thấy một phía khác của phòng học, có một người đang được mấy người khác vây quanh, trò chuyện vui vẻ. Cái người tinh thần phấn chấn đang được vây quanh kia chính là Tôn Nhã Nhàn.
Kỷ An Ninh tập trung nhìn vào.
Mạnh Hân Vũ cũng nhìn theo ánh mắt cô, nhìn thấy Tôn Nhã Nhàn, cũng im lặng theo.
"Không biết cậu ta quen biết với mấy vị tinh anh tốt nghiệp trường danh giáo nào đó, đắc ý mấy ngày nay." Cô nàng nhún vai nói, "Cambridge làm sao, Princeton thì thế nào..."
Tinh anh tốt nghiệp trường danh giá đương nhiên làm người ta muốn hướng đến, ngay từ đầu Mạnh Hân Vũ cũng từng hâm mộ. Nhưng nói khoác quá mức, đắc ý vênh váo, cũng làm cho người ta không nhịn được mà khó chịu.
Kỷ An Ninh thấy hơi mờ mịt, theo trí nhớ kiếp trước thì hình như không có chuyện này thì phải?
Nhưng kiếp trước tiêu điều xa rời nhóm bạn, lúc đầu cũng không thân với mọi người, cũng có thể do cô không để ý.
Hôm thứ tư cô đã gọi cho Thư Thần. Thư Thần nói: "Quá tốt rồi, anh còn đang sầu chuyện cuối tuần thiếu người đây. Mấy người Dương Na thì hay rồi, không đi hẹn hò cũng là có việc bận, không muốn sắp xếp thời gian làm cuối tuần. Em mau quay lại đi."
Tình huống thực tế chắc chắn không khoa trương như Thư Thần miêu tả, là do Thư Thần cố ý nói quá lên, nhằm cho Kỷ An Ninh cảm thấy không phải mình thêm phiền phức cho người ta mà là đang giúp đỡ.
Anh ta đúng là một thanh niên dịu dàng lương thiện. Cô không biết kiếp này liệu anh còn lặng lẽ thích cô không, tóm lại cô không cách nào đáp trả tình cảm của anh ta, chỉ có thể cố gắng nghiêm túc làm việc cho anh.
Tình cảm của cô, dù kiếp trước hay kiếp này, chắc chỉ đủ trả cho một người thôi.
Người đó là ai?
Ky An Ninh vừa nhớ tới người này, khóe miệng liền nở nụ cười dịu dàng.
Thứ sáu Đỗ Thanh gọi cho Kỷ An Ninh: "Thứ bảy có đơn việc."
Nhanh như vậy đã có việc tiếp, Kỷ An Ninh đương nhiên là vui vẻ rồi. Nhưng cô không cân đối được thời gian.
Cuối tuần Kỷ An Ninh phải đi dạy kèm, đầu tuần bởi vì bà ngoại đang nằm viện nên phải dời lại, cuối tuần trước bởi vì phải đi đánh squash phải nhờ Mạnh Hân Vũ tới dạy thay một lần, không thể nhờ tiếp được, chiều tối còn phải tới quán cà phê, chỉ rảnh được mấy tiếng, không đủ dùng.
Cô nói với Đỗ Thanh thời gian của bản thân, Đỗ Thanh tính lượng công việc của lần này, nói rất chắc chắn: "Không đủ."
"Em không thể xin nghỉ hoặc xin đổi ca à?" Hắn hỏi.
Nếu như bình thường thì có thể. Nhưng Kỷ An Ninh đã xin chuyển buổi học một lần rồi.
Đỗ Thanh thấy kì quái: "Bây giờ sinh viên đi làm gia sư có thể kiếm được bao nhiêu? Nhiều lắm à?"
Kỷ San Ninh thành thật trả lời: "Một giờ em được chín mươi."
"..."Đỗ Thanh câm nín, "Anh còn tưởng được nhiều lắm. Chút tiền như thế còn thêm tiền đi lại... Anh kiến nghị em nên xin nghỉ đi. Dù một tháng em chỉ nhận được một đơn việc cũng nhiều hơn so với đi làm gia sư."
Theo mặt tiền bạc thì đúng là như vậy. Nhưng... Kỷ An Ninh vừa mới vào ngành, căn bản không biết tình hình của người mẫu chụp như thế nào.
Lúc trước bà chị chơi cô một vố kia cũng có nói có khi một tháng không có đơn việc nào, không biết là thật hay giả.
Kỷ An Ninh không dám mạo hiểm như vậy, cô phải gánh cuộc sống của hai người. Nhất là lần này, ban đầu cô nghĩ đợi đến lúc bà ngoại cần phẫu thuật, cô có thể tích lũy tiền được ở mức kha khá, không ngờ cô còn chưa chuẩn bị xong, cuộc phẫu thuật của bà đã tới sớm hơn dự kiến.
Hiện tại mới là cuối tháng mười, cô mới nhập học đại học được hai tháng, tiền bạc vẫn còn hơi thiếu.
Bởi vậy cô không dám tùy tiện vì công việc người mẫu không ổn định này mà bỏ công việc gia sư có thu nhập ổn định kia.
Uyển chuyển từ chối Đỗ Thanh, sau khi cúp điện thoại, cô nghĩ tới đơn này kiếm được nhiều tiền như thế, bỏ đi vẫn thấy tiếc.
Nhưng chỉ có thể như vậy.
Ai biết buổi tối Đỗ Thanh gọi lại cho cô: "Như thế này, ban đầu bọn họ có hai hệ liệt, bây giờ lới ra, anh bảo bọn họ tìm hai người, như thế thì mỗi cái hệ liệt không nhiều như cũ, mỗi người một phần, chắc khoảng bốn năm giờ là xong, em có được không?"
Hai mắt Kỷ An Ninh đều sáng lên: "Được được được, em tới kịp!"
Lần chụp ảnh này là ở studio của Đỗ Thanh, vừa hay chỗ đó có tàu điện ngầm. Thứ bảy, Kỷ An Ninh vừa ra đi ra từ nhà tiểu Vân, vì thời gian gấp gáp nên không ngồi xe buýt mà trực tiếp gọi xe đến trạm tàu điện ngầm.
Đợi đến lúc công việc bên này kết thúc, lại đi tới quán cà phê làm tiếp, cô trước giờ không phải là người lười biếng, xong đêm này, Kỷ An Ninh đúng là mệt đến thảm luôn.
Văn Dụ canh giờ tới đón cô.
"Hôm nay sao nhìn phờ phạc thế?" Anh thấy kỳ lạ nên hỏi.
"Mệt mỏi." Kỷ An Ninh nói.
Nói chuyện như hết sức, gương mặt bằng bàn tay bởi vì gió đêm lạnh mà núp trong cổ áo, nhìn còn nhỏ nhắn hơn bình thường. rõ ràng nhìn thì nhỏ yếu, nhưng sức lực lại tràn đầy, là một cô nàng thân thể rắn chắc.
"Hôm nay đã làm gì thế?" Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh thắt dây an toàn, nói cho anh biết: "Hôm nay nhận một đơn chụp ảnh, bận rộn mất khoảng năm tiếng, cả ngày làm liên tục không ngừng từ ban ngày đến tối muộn." Nói xong liền ngáp một cái, dựa đầu vào ghế.
Văn Dụ lườm cô một chút, nhìn cô mệt mỏi không có tinh thần cũng không bảo cô nghỉ hay đổi việc gì đó. Anh biết nói cũng vô dụng.
Xe vững vàng đi trên đường, Văn Dụ mở điều hòa, lại thấy cô sợ lạnh nên mở miếng đệm sưởi ấm cho cô.
Chưa tới một lát, trước người Kỷ An Ninh ấm áp, sau lưng và cái mông cũng nóng ấm, quả thực rất thư thái.
"Chức năng này thật tuyệt..." Cô nói, thanh âm nhỏ dần, mí mắt bị khí nóng hun đến nặng nề không nhấc lên nổi.
Đợi đến lúc Văn Dụ dừng xe bên ngoài khu tập thể Hoa đại, quay đầu lại thấy Kỷ An Ninh đã ngủ.
Cô ngủ yên tĩnh mà xinh đẹp, đôi môi hồng như cánh hoa hải đường ngày xuân, hơi mở ra.
Dáng vẻ thiếu nữ không chút phòng vệ này vừa ngây thơ vừa mang theo dụ dỗ.
Văn Dụ ngưng mắt nhìn cô một lúc, mỉm cười vươn tay nắm nhẹ cái cằm nhỏ, tiến tới.
Văn Dụ là cái gì? Thiện nam tín nữ?
Không, là sói!
- - - - -
Là sói đói hai kiếp -.-
Reup by Mèo Tai Cụp.
Cảm ơn đã đọc truyện! Nếu hay thì hãy bình chọn cho Mèo nha?!! Ấn vào nút sao đi tiểu khả ái~~