TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 510

 

Thì ra Tân Tử Dân là vì một tấm thẻ VIP của Thủy Vân Thiên nên mới có liên quan đến Sơn Tiêu. 

Vừa hay, mục đích chuyến đi này của Giang Sách, ngoài cứu Tân Tử Dân ra thì còn có một chuyện vô cùng quan trọng đó là cứu Tiểu Điệp. 

Tiểu Điệp là người mà Tôn Tại Ngôn luôn mãi nhớ mong, Giang Sách muốn thu phục Tôn Tại Ngôn thì nhất định phải bắt được Tiểu Điệp. 

Trùng hợp chính là, trước mắt Tiểu Điệp đang bị Thủy Vân Thiên bắt giữ. 

Anh cười nói: “Bác Tân, bác cũng đã lấy được thẻ VIP rồi, thế chúng ta không vội vã quay về khu Giang Nam, cứ ở lại Nam Thành mấy ngày đã chờ tham gia xong buổi bán đấu giá ngầm của Thủy Vân Thiên thì chúng ta lại đi cũng không muộn.” 

Đây vừa là vì hoàn thành tâm nguyện của ông cụ, vừa là vì cứu Tiểu Điệp. 

Một mũi tên trúng hai con chim. 

Tân Tử Dân gật đầu: “Ừm, bác cũng nghĩ như vậy. Là một bác sĩ trung y, có nói thế nào bác cũng phải lấy được Biển Thước Thần Châm tới tay!” 

Dừng một lát, ông lại hỏi: “Đúng rồi, hiện tại chúng ta đi đâu?” 

Giang Sách mỉm cười đáp: “Về khách sạn, đi gặp Tân Uẩn.” 

“Tân Uẩn cũng đến đây hả?” 

“Vâng, một mình cô ấy ở khu Giang Nam rất lo lắng, cứ muốn đi cùng, trước mắt cháu sắp xếp cho cô ấy ở khách sạn.” 

“Ồ, thế thì nhanh đi, đi về trước báo bình an, để con bé yên tâm đã.” 

“Vâng!” 

Giang Sách đạp chân ga, tốc độ nhanh hơn, xe lao vút ra bên ngoài. 

Trong khách sạn. 

Sau khi tỉnh lại, Tân Uẩn phát hiện trong phòng chỉ còn lại có một mình mình, trong lòng thầm nghĩ chắc Giang Sách đã xuất phát đi cứu người rồi. 

Cô ấy ở đây cũng rất sốt ruột, nhưng lại không có cách nào. 

Chỉ có thể chờ. 

Một lần chờ là những mấy giờ, chờ mãi vẫn chưa thấy người về, Tân Uẩn vừa vội lại đói, vì thế lấy chìa khóa rời khỏi phòng, đi tới tầng một đại sảnh khách 

san. 

Tân Uẩn rời khỏi khách sạn, tìm một quán ăn ở gần đó ngồi xuống. 

“Thưa cô, đây là thực đơn.” Một nhân viên phục vụ đẹp trai đưa thực đơn tới, mỉm cười đứng ở bên cạnh Tân Uẩn. 

Tân Uẩn tùy ý mở ra xem, cũng không biết nên ăn món nào mới ngon. 

Nhân viên phục vụ đề cử: “Thưa cô, cô có muốn nếm thử đặc sản của nhà hàng chúng tôi là tôm om không, 178 tệ một suất.” 

Có hơi đắt, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. 

Tân Uẩn gật đầu: “Được, chọn món này đi.” 

“Còn gì nữa không ạ?” 

“Một bát cơm, vậy thôi.” 

“Vâng, lập tức mang thức ăn lên cho quý khách ngay đây ạ.” 

Không tới mười phút sau, đồ ăn được bưng lên, một bát đầy tôm om. 

Tân Uẩn có chút bất ngờ, sao một suất này nhiều tôm thế? 

178 tệ, quả đúng là xứng với cái giá này, lượng tôm quả thật rất nhiều. 

Tân Uẩn cũng không nghĩ nhiều ma đã bắt đầu ăn. 

Sau khi ăn được hai mươi phút, cô ấy đã ăn no, nhưng tôm trong bát mới ăn chưa tới một phần tư. 

Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra sức ăn của mình còn quá nhỏ. 

Tân Uẩn nói: “Phục vụ, tính tiền, thuận tiện gói giúp tôi số tôm còn lại.” 

Nhân viên phục vụ lập tức đến đóng gói tôm cho cô ấy, sau đó thanh toán hóa đơn. 

“Tổng cộng hóa đơn của cô là 21500 tệ, xin hỏi cô quẹt thẻ hay trả tiền mặt?” 

“Cái gì?” Tân Uẩn ngẩn cả người. 

Không phải mình chỉ gọi một xuất tôm 178 tệ thôi sao? Tính cá cơm và đồ ăn, có thể nào cũng sẽ không vượt quá 190 tệ! Đối phương lại dám mở miệng đòi hơn hai vạn tệ, lừa người à? 

“Có phải anh tính nhầm không?” Tân Uẩn hỏi. 

“Không hề ạ.” 

“Thế thì sao lại hết ngần ấy? Không phải tôm là 178 tệ một suất sao? Tôi lại không gọi thêm đồ ăn khác.” 

| Tải iWin