Sau khi Chu đường chủ rời đi, Lý Thất Dạ tiện tay lật qua danh sách các đệ tử tu luyện tại Tẩy Thạch Phong: môn hạ đệ tử tổng cộng 300 người, mà đệ tử nhập môn lâu nhất cũng sắp được năm năm rồi.
Lý Thất Dạ đọc lướt một chút danh sách này rồi nhìn Nam Hoài Nhân hỏi: - Ngươi có ý kiến gì không?
Nam Hoài Nhân cười khan trả lời: - Bẩm sư huynh, tiểu đệ không dám phỏng đoán bừa, nhưng nếu sư huynh nhất định muốn biết cách nhìn của đệ, tiểu đệ chỉ có thể cả gan bộc bạch đôi điều!
Nam Hoài Nhân khéo léo, nói chuyện rất có chừng mực, nếu đã đứng về phía Lý Thất Dạ thì sư huynh chỉ đâu hắn đánh đấy.
- Cả gan cái rắm! Lý Thất Dạ khinh khỉnh quát một tiếng rồi nói tiếp: - Ngươi nếu dùng tâm địa gian giảo này để tu hành thì đạo hạnh sẽ tiến tới một cảnh giới rất cao đấy.
Lý Thất Dạ nói như vậy khiến Nam Hoài Nhân chỉ biết gượng cười làm lành: - Trời sinh tính cách như như thế nào thì làm người như thế đó mà sư huynh.
- Rồi, không cần quanh co lòng vòng với ta, mau nói cái nhìn của ngươi!
Lý Thất Dạ khoát tay ra hiệu. Hắn không thèm để ý tới miệng lưỡi dẻo quẹo của vị sư đệ này. Tính tình của Nam Hoài Nhân đã thành khung cứng rồi, muốn sửa cũng không có cách nào.
Nam Hoài Nhân vội nói: - Tiểu đệ nghe được một tin tức: Đại trưởng lão muốn để sư huynh giảng dạy việc tu hành ở Kỳ Ngọc Phong, nhưng Nhị trưởng lão nhất quyết đề nghị sư huynh phải đến Tẩy Thạch Phong mở khóa giảng đạo. - Vậy ngươi suy đoán tiếp cho ta nghe xem thế nào!
Lý Thất Dạ ung dung cười, hắn đã đoán được mấu chốt của việc này.
Nam Hoài Nhân không dám cợt nhả nữa, hắn nghiêm túc nói tiếp những suy nghĩ của mình: - Nhị trưởng lão có sức ảnh hưởng rất lớn tại Tẩy Thạch Phong, cũng vì sư huynh Hà Kiếm Anh xuất phát từ nơi này. Tuy Hà Kiếm Anh chỉ là một đệ tử đời thứ ba nhưng bằng đạo hạnh của hắn đã sớm ngồi ngang hàng với các đường chủ cấp bậc sư thúc rồi.
Nói đến đây Nam Hoài Nhân lại ngẩng đầu nhìn thái độ của Lý Thất Dạ vì hắn biết, nếu bàn về bày mưu nghĩ kế, vị sư huynh này tuyệt đối là người đáng sợ nhất. - Ừm, vậy các trưởng lão khác phản ứng ra sao? Lý Thất Dạ cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Cái này…! Nam Hoài Nhân trầm ngâm một chút, tuy hắn có tài nhìn người đoán ý, nhưng với tư cách là một đệ tử đời thứ ba, có nhiều chuyện hắn cũng không biết rõ lắm. - Rất đơn giản thôi! Chỉ cần xem Đại trưởng lão còn tâm tư tranh hùng chức vị chưởng môn nữa không là đoán được cụ thể.
Đúng lúc này, Đồ Bất Ngữ bước tới, vừa đi vừa lên tiếng. Tuy đã hơn một ngàn tuổi nhưng thân hình Đồ Bất Ngữ vẫn cứng cáp như thanh niên, mặt luôn mang nét cười hòa ái. - Nói nghe một chút! Lý Thất Dạ không bài xích Đồ Bất Ngữ tham gia câu chuyện, thẳng thắn phân phó.
Đồ Bất Ngữ mỉm cười nói: - Sư huynh, trong Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta không ai có lực ảnh hưởng lớn hơn Đại trưởng lão. Ông ta là người nghiêm túc, xử sự công chính, hơn thế nữa còn là thân truyền đại đệ tử của chưởng môn đời trước. Có thể nói ông ta là người có tỷ lệ cao nhất trở thành chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái. - Không phải sư phụ của chúng ta là Đại đệ tử của chưởng môn đời trước sao? Lý Thất Dạ cũng thấy hơi bất ngờ khi nghe câu trả lời của Đồ Bất Ngữ. Hắn vẫn tưởng rằng: vì Tô Ung Hoàng là Đại đệ tử thân truyền của chưởng môn đời trước nên mới có tư cách chấp chưởng Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đồ Bất Ngữ khẽ lắc đầu, mỉm cười trả lời: - Tình huống của sư phụ có chút đặc biệt, khác với Đại trưởng lão. Quay trở lại chủ đề, trong sáu vị trưởng lão thì từ trước đến nay chỉ có Nhị trưởng lão Tào Hùng cạnh tranh chức chưởng môn này, còn bốn vị trưởng lão kia trên nguyên tắc đều ủng hộ Đại trưởng lão. - Vậy Đại trưởng lão nghĩ thế nào về việc này? Lý Thất Dạ vuốt cằm hỏi tiếp.
Đồ Bất Ngữ vội đáp lời: - Ai nấy đều biết Tào Hùng luôn thèm muốn chức vị chưởng môn, nhưng không ai biết Đại trưởng lão đang suy tính gì. Tuy được bốn trưởng lão kia nhiệt liệt ủng hộ mà ông ta vẫn chưa để lộ ra bất kỳ quyết định nào. Điều này khiến thái độ của bốn vị trưởng lão có chút dao động trong những năm tháng gần đây.
Lý Thất Dạ nhìn Đồ Bất Ngữ tươi cười trêu chọc: - Sư phụ hầu như đều ở bên ngoài, sư đệ cũng chẳng mấy khi trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng xem ra tin tức gì cũng biết a!
Lời của Lý Thất Dạ tuy mang chút đùa cợt nhưng lại đáng để người ta suy nghĩ. Tô Ung Hoàng không tọa trấn tại Tẩy Nhan Cổ Phái mà vẫn nắm bắt được tình hình của môn phái một cách chính xác. Lý Thất Dạ tuy có chút tò mò, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm tới thái độ của Đại trưởng lão, của Tô Ung Hoàng hoặc thậm chí của Tào Hùng. Hắn đã quyết tâm trùng kiến Tẩy Nhan Cổ Phái, không ai có thể ngăn cản bước tiến của hắn, cho dù là vị sư phụ trên danh nghĩa Tô Ung Hoàng kia cũng không được. - Sư huynh cứ trêu đùa, là đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái thì đây là nhà của chúng ta rồi, tất nhiên phải luôn quan tâm đến tình hình của nhà mình chứ.
Đồ Bất Ngữ hàm hậu cười, giọng đầy khiêm tốn.
Đồ Bất Ngữ đã mở miệng, Nam Hoài Nhân thức thời im lặng đứng một bên nghe. Một lão quái vật sống hơn một nghìn năm có đầy đủ quyền lên tiếng kể về tình hình của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đúng là một lão hồ ly không sai! Lý Thất Dạ mắng thầm trong bụng, rồi lãnh đạm lên tiếng: - Sư đệ đã trở lại, vậy sư đệ hẳn biết rõ thái độ của sư phụ hơn ai hết a.
Nếu vị Nhị sư đệ này là người thông minh thì Lý Thất Dạ cũng không vòng vo làm gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt của Đồ Bất Ngữ vẫn không thay đổi, mỉm cười nói: - Sư huynh chính là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, đại biểu cho vinh quang của chúng ta, sư huynh làm gì hay nói gì, sư phụ tuyệt không can thiệp.
Khá lắm, đưa đẩy thật khéo, không hộ là một lão hồ ly hơn ngàn năm tuổi. Lý Thất Dạ dần có chút hứng thú với phong cách làm người của Đồ Bất Ngữ. Đệ tử đã như vậy, không biết vị sư phụ Tô Ung Hoàng kia là người thế nào?
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm nữa. Hiện tại hắn chưa muốn khuấy động Tẩy Nhan Cổ Phái, chờ đạo hạnh của hắn đến cảnh giới đủ cao sẽ là lúc hắn vươn tay ra xử lý mọi việc.
Bỏ Đồ Bất Ngữ qua một bên, Lý Thất Dạ trực tiếp phân phó Nam Hoài Nhân: - Hoài Nhân, ngươi đem toàn bộ tư liệu về những công pháp đang được các đệ tử của Tẩy Thạch Phong tu luyện tới chỗ này cho ta. Ta muốn xem bọn chúng đang mày mò những thứ gì.
Nam Hoài vội vàng vâng mệnh, lập tức quay người rời đi lo liệu việc này.
Nhưng Nam Hoài Nhân còn chưa trở lại, Lý Thất Dạ đã được đệ tử của Đại trưởng lão mời đi gặp mặt Đại trưởng lão rồi.
Tẩy Nhan Cổ Phái từng sở hữu hơn một ngàn ngọn núi chính, nhưng hiện tại chỉ còn bay mươi ba ngọn, mà bảy mươi ba ngọn núi chính này cũng bắt đầu suy sụp, thiên địa tinh khí trong đó dần dần khô cạn.
Với địa vị là Đại trưởng lão, Cổ trưởng lão có tư cách độc chiếm ngọn núi cao nhất và chứa thiên địa tinh khí dồi dào nhất trong Tẩy Nhan Cổ Phái.
Làm một đệ tử đời thư ba như Lý Thất Dạ, việc được Đại trưởng lão gặp riêng nói chuyện là một vinh hạnh to lớn trong mắt rất nhiều đệ tử trẻ tuổi khác.
Lúc này, Lý Thất Dạ ung dung tự tại ngồi ở trong điện, đối mặt với Đại trưởng lão, không có bất kỳ lo lắng hay sợ sệt gì.
Hai người bọn họ cứ thế nhìn nhau thật lâu, dò xét thái độ của đối phương, không ai chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng Đại trưởng lão cũng không nhịn được, thở dài một tiếng rồi mở miệng: - Lý Thất Dạ, bản tọa thực không hiểu được ngươi. Nếu nói ngươi là người của Cửu Thánh Yêu Môn phái tới thì ngươi kiêu ngạo không hợp vớ lẽ thường rồi.
Đại trưởng lão đã thích ăn ngay nói thẳng như vậy, Lý Thất Dạ cũng chẳng khách sáo làm gì, lạnh nhạt nói: - Ý của trưởng lão là sao? Ta chính là gian tế Cửu Thánh Yêu Môn phái đến ư? - Đây cũng không phải việc một mình ta có thể xác nhận hay phủ nhận. Đại trưởng lão khéo léo trả lời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nghe xong củng chỉ cười nhạt, câu trả lời này không nằm ngoài dự tính của hắn. Hắn nhìn Đại trưởng lão một lúc rồi hỏi tiếp: - Phải hay không phải đều không trọng yếu, trọng yếu nhất vẫn là suy nghĩ của Đại trưởng lão. Không biết ngài nghĩ sao về việc ta đến Tẩy Thạch Phong giảng đạo?
Đại trưởng lão đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng đứng yên không lên tiếng, tựa như một tượng đá được đặt tại chỗ đó. Một lúc lâu sau, ông ta mới quay người nhìn Lý Thất Dạ rồi trả lời: - Ta cũng không thể một mình xử lý hết thẩy sự tình của Tẩy Nhan Cổ Phái, đặc biệt là trong thời gian này. - Xem ra thái độ của bốn vị trưởng lão đã dao động!
Lý Thất Dạ mỉm cười lên tiếng, nhớ tới lời của Đồ Bất Ngữ, hắn đã thoáng hiểu được cách nghĩ của Đại trưởng lão. Tuy bốn vị trưởng lão kia luôn đứng về phía Cổ trưởng lão, nhưng thời gian lâu dài có thể bào mòn hoặc làm dao động suy nghĩ của bọn họ, đặc biệt trong thời điểm mà dã tâm của Tào Hùng đối với chức vị chưởng môn lại bừng bừng bốc cháy như hiện nay. Họ không thầm cân nhắc lại tình thế mới là chuyện lạ. - Ta lớn lên từ nhỏ tại Tẩy Nhan Cổ Phái, tiên sư có ân trọng như núi đối với ta. Đại trưởng lão trầm giọng nói tiếp: - Ta tuyệt không hi vọng chứng kiến một ngày nào đó Tẩy Nhan Cổ Phái sẽ bị tai bay vạ gió mà suy tàn.
Lý Thất Dạ chỉ lẳng lặng ngồi nghe. Một lát sau, thanh âm của Đại trưởng lão lại vang lên: - Địch nhân của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta không phải người trong tông môn mà là những thế lực bên ngoài như Thánh Thiên Giáo chẳng hạn. - Trưởng lão có thể nói rõ hơn chăng? Lý Thất Dạ nghiêm túc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!