Bất kể nói thế nào, Cửu Thánh Yêu Môn một môn song kiêu, từng khiến không ít đại giáo cương quốc hâm mộ, Lý Sương Nhan cũng không cần nói, trời sinh thánh mệnh hoàng thể, tiền đồ vô lượng, mà Lãnh Thừa Phong tuy thiên mệnh không bằng Lý Sương Nhan, nhưng mà hắn vẫn cực kỳ cường đại, thậm chí có đồn đãi nói, Lãnh Thừa Phong là trẻ tuổi đệ nhất nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, thậm chí còn mạnh hơn Lý Sương Nhan. - Cửu Thánh Yêu Môn Lãnh Thừa cùng Thanh Huyền thiên tử đi cùng một chỗ, chẳng lẽ nói Cửu Thánh Yêu Môn cùng Thanh Huyền quốc gia cổ có quan hệ nhờ vả?
Cũng có người thấy một màn này động dung nói ra.
Sau khi đám thanh khí bay qua đầu đám người Lý Thất Dạ, đột nhiên dừng lại, Thanh Huyền thiên tử ở trên cao đưa mắt nhìn xuống, toàn thân có thanh khí quấn quanh, làm cho người nào cũng nhìn không rõ, lại đặc biệt chói mắt, giống như ánh sao trên cao.
Lúc này ánh mắt Thanh Huyền thiên tử nhìn qua Lý Sương Nhan, lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Sư muội, vị này chính là Thanh Huyền điện hạ, đi lên bái kiến đi!
Lúc này Lãnh Thừa Phong đứng bên cạnh Thanh Huyền thiên tử nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan, nhìn thấy Lý Thất Dạ thi lộ ra vẻ chán ghét, sau đó hắn nhìn Lý Sương Nhan nói ra.
Lúc này Thanh Huyền thiên tử cũng nhìn thấy Lý Sương Nhan, giọng nói có vận luật vang lên, gật đầu nói nói:
- Đại danh Lý tiên tử, Thanh Huyền nghe qua, không nghĩ tới lúc này lại gặp được.
Về phần Lý Sương Nhan, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Thanh danh của thiên tử cũng vang xa a.
Quản chi đối mặt với Thanh Huyền thiên tử, nàng vẫn như băng sương.
Tuy Thanh Huyền thiên tử có thể nói là trẻ tuổi đệ nhất nhân ở trung tâm vực, xuất thân từ Thanh Huyền quốc gia cổ, bối cảnh chỗ dựa làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà với tư cách một đời thiên chi kiều nữ như nàng, cũng không tự coi nhẹ mình, quản chi Thanh Huyền thiên tử cao cường tuấn kiệt, nàng cũng đối đãi bình thường mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thấy Lý Sương Nhan không có tiến lên bái kiến, Lãnh Thừa Phong không vui, nói ra:
- Sư muội, kết giao với thiên tử ở đây, tương lai Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta sẽ cùng dắt tay cùng ăn với Thanh Huyền quốc gia cổ.
Lý Thất Dạ thời điểm này ngẩng đầu lên, nhìn qua Lãnh Thừa Phong, lại nhìn qua Thanh Huyền thiên tử, bình tĩnh nói:
- Sương Nhan hiện tại xem như là người Tẩy Nhan Cổ Phái của ta, làm gì tới phiên ngươi lên mặt hất hàm sai khiến. Về phần bái kiến? Người bên cạnh ta, trừ ta, cần gì phải bái kiến người khác! Chỉ là truyền nhân quốc gia cổ, còn chưa đủ tư cách để người bên cạnh ta đi lên bái kiến. - Đồ không biết trời cao đất dày.
Lý Thất Dạ nói như thế, không ít tu sĩ chung quanh hít sâu một hơi, có người mắng một câu.
Tất cả mọi người cho rằng Lý Thất Dạ này quá ngông cuồng, cuồng vọng đến vô tri, trước mặt Thanh Huyền thiên tử còn dám khẩu xuất cuồng ngôn!
Lúc này ánh mắt Thanh Huyền thiên tử ngưng tụ, hai mắt như thần kiếm, dường như muốn chém Lý Thất Dạ.
- Hừ --
Lúc này một lão giả bên cạnh Thanh Huyền thiên tử hừ lạnh một tiếng, một bàn tay chộp tới Lý Thất Dạ, quát lạnh:
- Tiểu nhi vô tri, nhanh chóng đi lên quỳ lạy!
- Quỳ con mẹ ngươi --
Lý Thất Dạ còn không nói gì, một tiếng hét to vang lên, một cái đại thủ từ trong xác ốc sên hiện ra, một trảo chụp vào bàn tay đang chụp Lý Thất Dạ, "Tê" một tiếng, bàn tay kia bị xé rách, máu tươi tung tóe!
Lão giả này kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, liên tục lui ra phía sau
Lúc này Ngưu Phấn ném bàn tay vào trong miệng, nhai một tiếng rất lớn, nói ra:
- Thịt này quá già, ăn thật cay!
Biến hóa đột ngột này khiến người chung quanh hít khí lạnh, không ít người đưa mắt nhìn nhau, con ốc sên này quá mạnh rồi.
Biến hóa đột ngột khiến sắc mặt Thanh Huyền thiên tử trầm xuống, lão giả bên người Thanh Huyền thiên tử biến sắc, lập tức từng ánh mắt hóa thành thanh kiếm, bộc phát khí tức đáng sợ, những lão già này bộc phát khí thế như phong bạo, rất nhiều tu sĩ ở đây run rẩy, toàn thân phát lạnh. - Thiên ngưu tổ oa --
Thời điểm sắp gây chiến, lão già bên cạnh Thanh Huyền thiên tử hô nhỏ một tiếng, giọng nói rất thấp, ít người nghe được.
Lúc này lão giả kia nhìn qua Thanh Huyền thiên tử lắc đầu, sắc mặt của hắn trầm xuống, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp được thiên ngưu tổ oa hiếm thấy trên đời ở đây! Thời điểm này, hắn nghĩ tới truyền thuyết cổ xưa của Tẩy Nhan Cổ Phái, một truyền thuyết vô cùng đáng sợ! - Là thuộc hạ của ta đường đột.
Lúc này Thanh Huyền thiên tử nhìn qua Lý Thất Dạ, sau đó nhìn Lý Sương Nhan gật gật đầu, nói ra:
- Lý tiên tử, vậy từ biệt, ngày khác gặp lại.
Sau khi nói xong hắn dẫn theo mọi người hóa thành thanh khí bay đi.
Thanh Huyền thiên tử đột nhiên rời đi, làm cho không ít người ngoài ý muốn, cũng có tu sĩ khen:
- Thanh Huyền thiên tử không hổ xuất thân từ quốc gia cổ, lòng dạ vô song, không so đo với tiểu bối vô tri. Cư xử như Thanh Huyền thiên tử, hiểu lý lẽ như vậy, khó trách có nhiều người nguyện ý đầu nhập hắn.
Cũng có một ít tu sĩ nhìn qua ốc sên lớn, lúc ở sườn đồi đã thấy ốc sên này ăn người, cho nên có chút sợ hãi trong lòng, có người thấp giọng nói:
- Đây là yêu quái do Tẩy Nhan Cổ Phái nuôi a, hung ác như vậy chắc không phải hung vật bình thường.
Lúc này không ít tu sĩ nhìn thấy ốc sên lớn thì đi vòng qua, trong nội tâm bao nhiêu cũng có sợ hãi, ốc sên lớn này động một chút lại ăn người, khiến ai cũng sợ. - Ốc sên ăn thịt người, ta lần đầu nghe thấy.
Có tu sĩ thấp giọng nói ra.
Chờ đám người Thanh Huyền thiên tử rời đi, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Thanh Huyền quốc gia cổ xem như có nhân tài, không ngờ nhận ra lai lịch của ngươi.
Nói xong vỗ vỗ vỏ ngoài của Ngưu Phấn.
- Công tử, lão đầu đội mũ mềm không đơn giản, dùng ta quan sát, hắn cũng như ta, trấn áp lối đi nhỏ!
Ngưu Phấn nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Mặc dù nói Ma Bối Lĩnh chỉ có tu sĩ dưới Cổ Thánh mới đi vào được, nhưng mà nếu dùng kỳ bảo phong ấn đạo hạnh của mình, trấn áp dưới Cổ Thánh vẫn có cơ hội tiến vào, nhưng mà sau khi đi vào chỉ có thể phát huy thực lực dưới Cổ Thánh. - Quản hắn khỉ gió đạo hạnh gì.
Lý Thất Dạ nói:
- Chỉ cần không quấy rầy ta làm việc, không quan hệ gì tới ta. Nếu như không thức thời, dám phá hư chuyện của ta, giết không tha.
Ngưu Phấn cõng Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan tiếp tục ra đi, trên đường đi Lý Thất Dạ hỏi Lý Sương Nhan:
- Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi và Thanh Huyền quốc gia cổ đi cùng một chỗ?
Lý Sương Nhan lắc đầu, nói ra:
- Cửu Thánh Yêu Môn và Thanh Huyền quốc gia cổ chỉ là bang giao bình thường. Nhưng mà nghe sư tôn nói, gần đây đại sư huynh nhất mạch đi lại rất gần với Thanh Huyền quốc gia cổ. - Vậy là tốt nhất.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Nếu như có một ngày Thanh Huyền quốc gia cổ là địch với ta, coi chừng ta diệt bọn chúng, miễn nói ta không cho sư phụ của ngươi một chút tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!