- Chỉ bằng mấy người chúng ta sao?
Gần đây Đồ Bất Ngữ ít nói cũng lo lắng, nói ra:
- Thiên cổ thi địa không phải nơi tốt lành gì.
- Chúng ta chỉ đi tầm bảo thôi, cũng không phải đi đánh nhau, chỉ mấy người chúng ta là dư xài.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, phân phó Lý Sương Nhan mang theo cái rương.
Lý Sương Nhan cầm lấy cái rương mà Cổ chưởng quầy đưa, trong rương có một bộ quần áo cũ, một cái hộp chưa mở ra, còn có một cái chùy nhỏ và cái chiêng đồng.
Lý Thất Dạ sau khi tấm rửa dâng hương, thay bộ quần áo cũ vào, trên lưng mang cái hộp không mở ra, một tay cầm đồng chùy, một tay cầm cái chiêng.
Đột nhiên Lý Thất Dạ ăn mặc thành như vậy, không chỉ Nam Hoài Nhân khó hiểu, cho dù là Lý Sương Nhan cũng há hốc mồm.
- Bộ dáng của ngươi giống người bán hàng rong ở nông thôn đấy.
Trần Bảo Kiều đứng bên cạnh Lý Thất Dạ nhìn qua bộ dáng của hắn, cũng muốn cười lên, nàng người khuynh quốc khuynh thành, vội vàng che miệng lại, thu liễm ngưng cười nhưng mà trên amwtj mang theo vài phần vui vẻ.
Nghe Trần Bảo Kiều nói như vậy, mọi người nhìn qua Lý Thất Dạ, đều cảm thấy Lý Thất Dạ ăn mặc như thế đúng là giống người bán hàng rong ở nông thôn, người không biết tình huống thật sự cho rằng hắn giống như người bán hàng rong ở nông thôn a!
Mọi người thấy Lý Thất Dạ ăn mặc như thế, thậm chí muốn cười, nhưng lại không dám cười, cho dù thế hệ trước như Thạch Cảm Đương cũng nín cười.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Ách, sư huynh, ngươi, cách ăn mặc của ngươi thật giống như người bán hàng rong nha.
Nam Hoài Nhân cũng cười lên.
- Giao dịch.
Lý Thất Dạ mang theo thần thái trang trọng, từ từ nói:
- Chúng ta tiến vào thiên cổ thi địa làm mua bán với người chết một phen.
- Buôn bán với người chết?
Nghe được lời này, mọi người sởn hết gai ốc, buôn bán với người chết, chuyện này càng nghe càng không hợp thói thường.
- Đại sư huynh, người chết làm buôn bán được sao?
Hứa Bội nhát gan sắc mặt trắng bệch.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Vậy cũng phải xem người nào chết, cũng phải nhìn là ai buôn bán, người hiểu việc sẽ có thể buôn bán, người không hiểu là đi tìm chết. Đi, chúng ta đi thiên cổ thi địa, hôm nay cho các ngươi mở mang kiến thức, cái gì gọi là buôn bán với người chết.
Nghe được chuyện không hợp thói thường như thế, thậm chí làm người ta sởn hết gai ốc, đám tiểu tử sợ hãi, lại không thể kiềm nén hưng phấn, bọn họ chưa từng thấy chuyện buôn bán với người chết bao giờ. - Buôn bán với người chết?
Liền Ngưu Phấn thì thào nói ra.
Thiên Cổ Thành xây dựng gần thiên cổ táng địa, mặc dù nói, Thiên Cổ Thành cách thiên cổ thi địa rất gần, nhưng nhắc tới cũng kỳ, thiên cổ thi địa có vô số tử thi, chôn cất vô số người chết, nhưng mà từ xưa đến nay, cho bao giờ có ai nghe thấy có địa thi rời khỏi thiên cổ táng địa, hoặc là nói tiến vào Thiên Cổ Thành! Đây là chuyện không ai hiểu rõ.
Đứng bên ngoài thiên cổ thi địa, đám người Nam Hoài Nhân lúc này trợn mắt há hốc mồm, ngay từ đầu bọn họ cho rằng thiên cổ táng địa chính là nơi xương trắng như biển, trong tưởng tượng của bọn họ, thiên cổ thi địa hẳn là nơi hoang vu đất chết, thậm chí là thi khí trùng thiên.
Nhưng mà thiên cổ thi địa trước mặt lại là thanh sơn lục thủy, phóng nhãn nhìn quanh thì thấy dãy núi phập phồng, có núi lớn như trâu nằm, có sơn mạch như rồng ngủ, sương mù tràn ngập, trong phiến thiên đia này có đại thụ chống trời, có dòng thác trắng xóa.
Nếu không phải nhìn thấy một ít quan tài, người khác thật sự cho rằng đây là tiên cảnh đấy.
Phiến thiên địa trước mặt này tuy dãy núi phập phồng, đại thụ chống trời, thác nước reo vang. Nhưng mà có thể nhìn thấy không ít quan tài, lúc tu sĩ cường đại mở thiên nhãn nhìn ra xa, có thể nhìn thấy rất nhiều nơi không tưởng tượng nổi, có vách núi treo một cỗ quan tài, có quan tài bằng đồng, có quan tài bằng đá, càng có quan tài bằng vàng...
Cũng có quan tài nằm trên đỉnh núi cô độc, khí thế vô cùng bàng bạc, giống như quan tài này đang nằm tận trời cao.
Cũng có quan tài nằm dưới đầy lầy vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên có độc xà bơi qua, người nào nhìn thấy cũng sởn hết cả gai ốc!
- Đây chính là thiên cổ thi địa?
Khuất Đao Ly không thể tin nổi, nơi trước mặt chính là thiên cổ táng địa mà người nào cũng biến sắc, hắn ngay từ đâu còn tưởng là thi sơn biển cốt đấy.
- Không phải nói thiên cổ thi địa khắp nơi là địa thi sao? Vì sao không thấy địa thi?
Lạc Phong Hoa hiếu kỳ hỏi.
- Nhìn đám tu sĩ kia đi.
Vào lúc này Thạch Cảm Đương chỉ qua một đám tu sĩ tiến vào thiên cổ táng địa nói ra.
Đám người Lý Thất Dạ nhìn theo, trong dãy núi phập phồng không ngớt, vào lúc này có một đám tu sĩ trong môn phái nhảy nhót lên núi, dường như bọn họ có mục đích mà tới, bọn họ xem chuẩn cửa vào một hạp cốc, bên trong có khả năng có bảo vật, bọn họ liền xông vào.
Nhưng mà khi bọn họ tiến vào trong hạp cốc, đột nhiên trong rừng, trong hạp cốc, trong thạch động toát ra một bóng dáng, toàn bộ đều là người chết, quần áo khác nhau, cũng tới từ các thiên địa khác, khác môn phái, vô số người chết này nhanh chóng lao tới đám tu sĩ. - Giết --
Các đệ tử môn phái này làm tốt chuẩn bị chém giết, hét lớn một tiếng, lập tức lao tới chém giết người chết.
Mà người chết không có gọi, không có thét to, yên tĩnh đánh giết đám tu sĩ, nhắc tới cũng quỷ dị, vô số cỗ người chết lại tế bảo khí, có thần kiếm, có âm kỳ, có nộ thương... Từng kiện từng kiện bảo khí, chân khí mang theo âm tà chém giết với tu sĩ ở đây.
Âm thanh pháp tắc rung động, người chết không chỉ sử dụng vũ khí, càng có thể diễn biến công pháp!
- Ah --
Một tu sĩ bị người chết một đao chém chết, chỉ thấy đao có xích diễm cuồn cuộn, giống như hỏa long gào thét!
- Đây là Xích Diễm Môn Long Viêm Đao Pháp nha.
Nhìn thấy cảnh này, Thạch Cảm Đương động dung nói:
- Địa thi này chỉ sợ là nhân vật cấp trưởng lão.
Phốc --
Có tu sĩ chém giết mấy người chết, nhưng mà trong lúc nhất thời không biết từ đâu có con nhện như lòng bàn tay lập tức cưỡi lên đầu tu sĩ này, "Răng rắc" một tiếng, thoáng cái cắn nát đầu lâu của tu sĩ, nó lại phát ra âm thanh xì xì hút lấy tuỷ não! Tiếng thét thê lương của tu sĩ này vang vọng trong hạp cốc! - Giết --
Cao thủ trong môn phái này có chuẩn bị, thực lực không tầm thường, bọn họ không ngừng cường công, tiến vào trong hạp cốc.
Ông --
Vào thời điểm thắng lợi trước mắt, lúc bọn họ liều chết tiến vào hạp cốc kia, đột nhiên trong hạp cốc có bảo tháp bay ra, bảo tháp biến lớn như lỗ đen đáng sợ, hoặc giống như miệng ác ma hút lấy đám tu sĩ tiến vào trong hạp cốc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng các nơi, tu sĩ bị cuốn vào trong bảo tháp liền hóa thành huyết thủy! Sau đó bảo tháp bay ra khỏi hạp cốc, toàn bộ địa thi thối lui vô thanh vô tức.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả hạp cốc khôi phục lại bình tĩnh, nếu không tất nhiên bên trên còn có lưu máu tươi, ai đều tưởng tượng không đến vừa rồi ở chỗ này phát sinh qua một hồi thảm thiết chiến đấu!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!