Lý Sương Nhan cười cười, tựa như hàn mai nở rộ. Lý Sương Nhan không kích động, thái độ thản nhiên rất yêu kiều. Lý Sương Nhan đi theo Lý Thất Dạ đã lâu, nhiễm phong cách của Lý Thất Dạ, gặp chuyện gì cũng không kinh, bình tĩnh không dao động.
Lý Sương Nhan và Trần Bảo Kiều khác nhau. Trần Bảo Kiều là thiếu nữ cương cường hiếu thắng, lúc bảo vệ thánh tông nàng không vui chút nào. Người bên ngoài cảm thấy Trần Bảo Kiều là vưu vật tuyệt thế cao không thể với tới, khi nàng đi theo Lý Thất Dạ thì sáng sủa hơn nhiều. Đối với Trần Bảo Kiều, trời sập thì có Lý Thất Dạ chống, nàng hoạt bát sáng sủa hơn.
Lý Sương Nhan bị Lý Thất Dạ ảnh hưởng trực tiếp, gặp chuyện gì cũng không kinh, bình tĩnh không dao động. Lý Sương Nhan xứng nhận y bát của Lý Thất Dạ.
Trần Bảo Kiều được tạo hóa lớn trong Thế Giới Thụ, nàng chiếm được một bảo thuật.
Lý Thất Dạ xem bảo thuật xong khen:
- Cái này đặt con đường tương lai cho nàng, sau này nàng muốn đi thiên đạo hay đại thế đạo thì tùy bản thân.
Trần Bảo Kiều rung động:
- Có thể đi thiên đạo hay đại thế đạo sao?
Trần Bảo Kiều liều mạng cố gắng tu luyện chăm chỉ hơn bất cứ ai, nhưng tư chất của nàng kém hơn Lý Sương Nhan. Nghe Lý Thất Dạ nói làm Trần Bảo Kiều chấn động.
Lý Thất Dạ bật cười, cốc đầu Trần Bảo Kiều:
- Nàng không tin mình hay không tin công tử ta đây? Bằng vào đại đạo ta dạy cho nàng, bằng vào bá tẫn tiên tuyền thể của nàng, chỉ cần đạo tâm kiên định, cố gắng tu hành thì tương lai đi thiên đạo hay đại thế đạo có gì khó? Bảo thuật này chỉ khiến cơ sở tương lai càng thêm vững chắc, không có bảo thuật thì nàng vẫn đến đỉnh.
Trần Bảo Kiều nhoẻn miệng cười nói:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Tất nhiên ta tin tưởng công tử.
Quyến rũ động lòng người, hấp dẫn tân gì xương, làm người ta cảm thán hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.
Trì Tiểu Điệp được tạo hóa là một đại đạo trong Thế Giới Thụ. Trì Tiểu Điệp bị truyền tống đến một chỗ nghe tiên âm giảng đại đạo, lòng sáng tỏ thành một quyển kinh thư.
Sau khi quay về Trì Tiểu Điệp vội sao chép cho Lý Thất Dạ, nhờ hắn dạy dỗ. So với Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều thì Trì Tiểu Điệp không tự tin vào mình.
Không thể trách Trì Tiểu Điệp, đổi lại trước kia nàng là thiếu nữ cực kỳ tự tin. Trì Tiểu Điệp tự tin sắc đẹp, thiên phú của mình. Nhưng từ khi đi theo Lý Thất Dạ, tầm mắt mở rộng ra nàng mới cảm thấy thiên địa to lớn khó mà tưởng tượng, thế giới kỳ bí làm nàng kinh thán. Trước đó Trì Tiểu Điệp chỉ là một con chim hoàng yến của Sư Hống môn.
Tuy bị đả kích nhưng Trì Tiểu Điệp không nản lòng, nàng càng cố gắng thay đổi hơn, hắn chăm chỉ học hỏi đạo, hy vọng có thể đuổi theo dâu chân Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp hy vọng có ngày sẽ đuổi kịp Lý Thất Dạ, dù không thể sóng vai đi bên hắn nhưng hắn không mong mỗi ngày hắn đi xa hơn còn nàng đứng yên tại chỗ.
Lý Thất Dạ đọc sơ đại đạo Trì Tiểu Điệp sao chép, khen:
- Đây không phải đạo bình thường mà là thần dạo. Nàng được tạo hóa lớn, chỉ cần kiên trì không chừng tương lai sẽ giống tổ tiên được phong làm thần hoàng, sánh vai chân thần! Đến ngày nào đó thành tự của nàng hơn xa đám ngụy thần.
Nghe Lý Thất Dạ khen, Trì Tiểu Điệp cực kỳ kích động. Đối với Trì Tiểu Điệp, bất cứ cái gì đều không bằng một lời khen của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ dẫn chút ít cho Trì Tiểu Điệp, giải thích một số áo nghĩa cực kỳ huyền diệu, khiến nàng thu lợi nhiều.
Thần đạo như diệu không là gì với Lý Thất Dạ. Từ vạn cổ đến bây giờ Lý Thất Dạ thấy quá nhiều đại đạo, tiên đế chi đạo, chân thần chi đạo, thời đại thần thoại có thần bí chi đạo hắn cũng xem qua.
Nhưng Trì Tiểu Điệp cố gắng, tiến bộ được Lý Thất Dạ ưu ái. Nếu là Trì Tiểu Điệp chim hoàng yến trước kia thì Lý Thất Dạ sẽ không bổ nhiều công sức bồi dương nàng.
Trì Tiểu Điệp cố gắng tiến bộ, Lý Thất Dạ vui vẻ thường xuyên chỉ điểm, hy vọng tương lai nàng sẽ giống tổ tiên Bách Chiến Thần Hoàng bước lên đỉnh cao.
Cuối cùng Tử Thúy Ngưng đến. Lý Thất Dạ một mình gặp Tử Thúy Ngưng, trong phòng chỉ có hai người.
Tử Thúy Ngưng hít sâu, tịnh trọng lây một hộp báu ra. Hộp báu bị khóa, thâp thoáng có con rồng đen bàn cứ trên hộp báu.
Tử Thúy Ngưng biết đây là cây cầu tiên tổ sư Trấn Thiên Hải Thành tự mình phong ấn. Theo lý thì trên đời chỉ có tổ sư Hắc Long Vương mới mở ra được.
Lý Thất Dạ nhận lấy hộp báu, mệnh cung mở ra, chân mệnh hiển hiện, sâu trong thức hải nổi lên sợi xích. Mắt Lý Thất Dạ bắn ra hai luồng tia sáng tiên rơi vào hộp báu. Rồng đen trên chiếc hộp như sống dậy nằm trên tay Lý Thất Dạ.
Keng keng keng!
Con rông đen biến thành từng câu chân ngôn, các chân ngôn bện thành một tờ tiên kinh. Chớp mắt tiên kinh nhập vào thức hải của Lý Thất Dạ.
Trong thức hải Lý Thất Dạ hiện ra tiên kinh, đoạn ký ức bị xóa hoàn chỉnh lộ ra.
Tiên kinh ẩn trong chỗ sâu nhất thức hải, khi ký ức hoàn chỉnh hiện ra, lòng Lý Thất Dạ vô cùng cảm thán, hắn thở dài thườn thượt.
Một thiên tiên kinh trút xuống vô số tâm huyết của Lý Thất Dạ, có thể nói là xuyên suốt năm tháng của hắn. Từ khi Lý Thất Dạ có Thể Thư hắn luôn sáng tạo kỳ tích từ vạn cổ đến bây giờ chưa từng có.
Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu năm tháng cố gắng, lần mò, cuối cùng Lý Thất Dạ thành công. Lý Thất Dạ chứng kiến kỳ tích vạn cổ trên người Hắc Long Vương, kỳ tích mà từ vạn cổ đến bây giờ không ai làm được. - Vạn thể nhất niệm!
Lý Thất Dạ thầm thở dài. Bao nhiêu năm tháng, biết bao tâm huyết, cố gắng, nghiên cứu, cuối cùng Lý Thất Dạ thành công sáng tạo ra một thiên tiên kinh vô song nhất từ vạn cổ đến bây giờ.
Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng sửng sốt nhìn. Từ khi Trấn Thiên Thần Nữ lây hộp báu trong Trấn Thiên Hải Thành đã rất rung động, vì đây là hộp báu tổ sư bọn họ tự tay phong ấn. Có thể tưởng tượng thứ bên trong quý giá cỡ nào.
Giờ Trấn Thiên Thần Nữ mới biết thứ quý nhất không phải hộp máu mà là con rồng đen phong ấn. Rồng đen phong ấn mới là căn bản, hộp máu chỉ để che giấu tai mắt người. - Không sai, đây mới là căn bản.
Lý Thất Dạ nhìn thấu suy nghĩ của Trấn Thiên Thần Nữ, gật đầu, nói:
- Phong ấn này trừ tổ sư Hắc Long Vương của các người ra trên đời này mình ta mở ra được.
Trấn Thiên Thần Nữ tò mò hỏi:
- Đây là thứ gì?
Lý Thất Dạ không trả lời, cười nói:
- Cả đời Hắc Long Vương tổ sư các người cường đại nhất là cái gì?
Trấn Thiên Thần Nữ không chút suy nghĩ đáp ngay:
- Trấn thiên chi đạo!
Sự thật đúng là vậy, trấn thiên chi đạo do tổ sư Trấn Thiên Hải Thành sáng lập làm tiên đế cũng phải khiếp sợ.
- Sai rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Trấn thiên chi đạo là sau này tổ sư các người tham ngộ, để lại di sản cho hậu nhân. Cả đời Hắc Long Vương tổ sư các người vô địch nhất không phải trấn thiên chi đạo mà là song tiên thể.
Trấn Thiên Thần Nữ kinh ngạc hỏi lại:
- Song tiên thể?
Trấn Thiên Thần Nữ chợt nhận ra điều gì nhưng không dám suy nghĩ nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!