Lý Thất Dạ nhìn nàng một chút, cười nói:
- Ta cho dù có chuyện giao cho ngươi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta, vẫn là quên đi, sau này ta sẽ đích thân đi Trấn Thiên Hải Thành các ngươi một chuyến.
Trên thực tế đối với hắn mà nói, đi Trấn Thiên Hải Thành đó là chuyện sớm hay muộn, bất quá hắn hiện tại không vội đi Trấn Thiên Hải Thành, mặc dù hắn cũng không ngại ở Trấn Thiên Hải Thành triển khai đồ sát, nhìn ở trên tình cảm với Hắc Long Vương, hắn còn là không hi vọng chuyện phát triển đến loại tình trạng này. - Nói nghe một chút, nếu như ta đủ khả năng, nhất định sẽ tương trợ to lớn!
Tử Thúy Ngưng trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói.
Lý Thất Dạ cười híp mắt nói:
- Nếu như ngươi thật muốn ta khuyên ngươi một hai câu, ta đây liền cho ngươi một lời khuyên đi, chính mình lưu lại một cái đề phòng, đề phong Cố Tôn một chút.
Lý Thất Dạ nói như vậy để cho Tử Thúy Ngưng lại cũng không khỏi thần thái rùng mình, phải biết rằng Cố Tôn là lão tổ của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ, cũng là người cầm quyền chân chính của Trấn Thiên Hải Thành, thậm chí có thể nói là sư tổ của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ.
Hiện tại một ngoại nhân muốn để cho nàng là một đệ tử với tư cách là truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành đi đề phòng sư tổ của bọn họ, đổi lại là những người khác cũng khẳng định là sẽ cảm thấy Lý Thất Dạ là bị điên rồi. - Ngươi xem, trong lòng ngươi khẳng định là không tin ta!
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, cười nói:
- Tùy duyên đi, chính ngươi lưu một cái đề phòng là được, về phần những thứu khác liền tùy tiện là được rồi.
Tử Thúy Ngưng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nói:
- Ngươi có cừu oán với Cố lão tổ của chúng ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Có cừu oán?
Lý Thất Dạ híp mắt lại, nở nụ cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu nói:
- Thẳng thắn mà nói, nếu như thật tâm muốn kết thù, Cố tôn các ngươi còn không xứng!
Nếu không phải niệm ở trên tình cảm của Hắc Long Vương, Lý Thất Dạ hắn ngay từ một cái thời đại trước đã giết Cố tôn rồi, còn dung hắn ở lại Trấn Thiên Hải Thành sao, chỉ bất quá một câu nói phía sau là Lý Thất Dạ không nói ra mà thôi.
Ánh mắt của Tử Thúy Ngưng không khỏi ngưng tụ, lời này bất luận kẻ nào đều sẽ cảm giác rằng khẩu khí của Lý Thất Dạ quá lớn, phải biết rằng Cố tôn của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ thế nhưng là một trong mấy người cường đại nhất, so sánh với Vực thần chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu!
Điều này làm cho trong lòng Tử Thúy Ngưng rất kỳ quái, Cố lão tổ của bọn họ đã rất lâu chưa xuất thế rồi, theo đạo lý mà nói là chưa từng gặp qua Lý Thất Dạ, càng không có khả năng kết thù với hắn, nhưng mà Lý Thất Dạ lại là hướng về Cố lão tổ bọn họ mà đi. - Được rồi, nha đầu, ta biết trong lòng người có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều thứ ta không tiện nói cho ngươi biết, tóm lại ngươi xuất thân từ Tiểu Hải thôn, cùng với lão gia hỏa Cố tôn này không đứng trên cùng một phe cánh, chuyện này ngươi có thể trở về tìm lão đầu của Tiểu Hải thôn suy nghĩ một chút. - Về phần Cố tôn nha, ngươi thật muốn biết thì ta thế nhưng nói cho ngươi biết một việc!
Lý Thất Dạ đối với Tử Thúy Ngưng có thể nói là rất coi trọng rồi, hắn nói:
- Trấn Thiên Hải Thành các ngươi có một bảo khố, đó là bảo khố chân chính, so với tồn kho của Trấn Thiên Hải Thành các ngươi chỉ nhiều hơn chứ không ít!
- Bảo khố!
Tử Thúy Ngưng không khỏi vì đó mà sững sờ một chút, một lúc lâu nàng không khỏi mặt liền biến sắc! Lý Thất Dạ hiện tại nhắc tới chuyện như vậy, nàng là nghĩ tới một ít chuyện, chuyện này khi bọn họ ở Trấn Thiên Hải Thành cho tới bây giờ đều không đề cập qua, đệ tử của Trấn Thiên Hải Thành bọn họ căn bản là không biết chuyện này, nàng chỉ là thỉnh thoảng nghe được mấy lão tổ lén thảo luận qua một lần, về phần tình huống cụ thể của bảo khố này khó biết rõ được.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra chuyện này với nàng, khiến cho nàng không khỏi động dung. Ngay cả nàng với tư cách là truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành đối với chuyện này cũng biết rất ít, Lý Thất Dạ lại tựa như biết được hết thảy. - Xem ra ngươi đối với chuyện này cũng là không biết rõ!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đây không phải là đồ của Trấn Thiên Hải Thành các ngươi, Cố tôn thèm thuồng vật này đã lâu rồi!
Đó là bảo khố của Lý Thất Dạ! Dĩ nhiên lời này hắn không nói ra.
Tử Thúy Ngưng không khỏi hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn được nói:
- Đó là một tòa bảo khố như thế nào?
- Cái này sao, nên nói như thế nào nhỉ!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, tự nhiên nói:
- Nếu như Tiên Đế biết được tòa bảo khố này đều sẽ thèm thuồng, nơi này có đồ vật ngay cả Tiên Đế cũng không có!
Tử Thúy Ngưng không khỏi vì đó mà động dung, bảo khố mà ngya cả Tiên Đế đều thèm thuồng, bảo khố như vậy đến tột cùng là loại bảo khố như thế nào!
- Cố tôn thèm thuồng bảo khố này đã lâu rồi, đáng riếc cho dù cho hắn thời gian mười thời đại thì hắn cũng không mở ra được.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Cái gọi là lão tổ của các ngươi, đó chẳng qua là một đầu bạch nhãn lang mà thôi, thời gian trôi qua quá lâu, lão tổ của Trấn Thiên Hải Thành các ngươi bị chết gần hết, năm đó nếu không phải là tổ sư Hắc Long Vương các ngươi cầu tình, hắc, loại bạch nhãn lang như Cố tôn sớm đã bị người chụp tới nhét vào hải nhãn rồi! - Ngươi đây là đang vấy bẩn lão tổ của Trấn Thiên Hải Thành chúng ta!
Tử Thúy Ngưng không nhịn được mà kháng nghị nói, nàng dù sao cũng là truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu nói:
- Ngươi không tin cũng không có biện pháp, nếu như Tiểu Hải thôn còn có một lão đầu cùng thời đại Cố tôn còn sống sót mà nói, ngươi có thể trở về hỏi một chút, Cố tôn năm đó có phải là thiếu chút nữa bị chụp tới nhét vào hải nhãn hay không, nếu không phải là tổ sư Hắc Long Vương các ngươi cầu tình, hắc, mười cái mạng của Cố tôn cũng không đủ dùng!
Tử Thúy Ngưng không khỏi ngây ngốc một chút, ở lúc tổ sư Hắc Long Vương các nàng còn tại thế, Trấn Thiên Hải Thành bọn họ nhưng là uy nhiếp cửu giới, ai dám chọc vào Trấn Thiên Hải Thành bọn họ, chớ nói chi là Cố lão tổ của bọn họ bị chụp tới nhét vào hải nhãn cần tổ sư bọn họ ra mặt cầu tình rồi.
Ở thời điểm rất lâu rồi, Lý Thất Dạ liền muốn giết Cố tôn, chỉ bất quá Hắc Long Vương từng hướng với người khác hứa hẹn qua muốn chiếu cố hậu nhân của nàng. Ở thời đại kia Lý Thất Dạ là phái người đi bắt Cố tôn nhét vào hải nhãn, cuối cùng Hắc Long Vương cầu tình nên mới tha cho Cố tôn không chết, nếu không mười cái mạng của Cố tôn cũng không đủ!
Tử Thúy Ngưng ngây người thật lâu, bí văn như vậy nàng chưa từng nghe nói qua, thậm chí nàng đều không thể tưởng tượng ra, ở thời điểm tổ sư Hắc Long Vương các nàng vẫn còn sống, đến tột cùng là người như thế nào mới dám bắt Cố lão tổ của bọn họ đi nhét vào hải nhãn đây?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!