Nhưng mà Lý Thất Dạ lại không làm vậy, hắn như cũ là dừng lại ở cảnh giới Cổ Thánh, một lần lại một lần đánh vững đạo cơ, thôn nạp thiên địa tinh khí, không ngừng lớn mạnh chân mệnh, mở ra mệnh cung thứ bảy...
Ở cảnh giới Cổ Thánh có ba cấp độ, hơn nữa tu sĩ thành tựu ba cấp độ này cũng được chia ra gọi là: Tiểu Thánh, Thiểu Thánh, Đại Thánh.
Mà Lý Thất Dạ cũng không ở trong ba cách gọi này, ở cảnh giới Cổ Thánh, mở ra mệnh cung thứ tư, đó chỉ là điểm khởi đầu của cảnh giới này mà thôi.
Nếu như mở ra năm cái mệnh cung, vậy liền được xưng là Bổ THiên Thánh, bởi vì thời điểm cảnh giới Vương Hầu bốn mệnh cung được xưng là Thiên Hầu, cho nên Cổ Thánh có năm cái mệnh cung chỉ bất quá là bổ sung lại thiếu thốn của cảnh giới Vương Hầu.
Mở ra mệnh cung thứ sáu thì được gọi là Bổ Đạo Thánh, đây cũng là ý tứ bổ sung lại thiếu sót của cảnh giới Vương Hầu.
Thời điểm khi mở ra mệnh cung thứ bảy liền được xưng là Thiên Thánh, cái này liền có ý nghĩa ở cảnh giới Cổ Thánh điểm khởi đầu khai mở ra mệnh cung thứ bảy giống như là điểm khởi đầu mở ra mệnh cung thứ tư của cảnh giới Vương Hầu.
Mở ra mệnh cung thứ tám liền được xưng là Đại Đạo Thánh, khi tu sĩ mở ra cái mệnh cung thứ chín, liền được xưng là Vô Thượng Thánh!
Có chín mệnh cung, liền ý nghĩa là cực hạn của cảnh giới Cổ Thánh, giống như là cảnh giới Vương Hầu có sáu mệnh cung, cho nên ở cảnh giới Cổ Thánh có chín mệnh cung vi tôn.
Ở một cái cảnh giới này, một khi ngươi có chín cái mệnh cung, đó là có thể trực tiếp trấn áp người ở cùng cảnh giới, bất luận đạo hạnh của đối phương mạnh bao nhiêu, chỉ cần đối phương không có chín mệnh cung đều sẽ bị trực tiếp trấn áp.
Đây cũng là tại sao Băng Ngữ Hạ có chín mệnh cung liền có thể kiêu ngạo như vậy rồi, coi như là thần nhân Cơ Không Vô Địch, tiên tử Mai Tố Ngọc cũng là kiêng kỵ ba phần.
Ở lúc đó, Băng Ngữ Hạ có chín mệnh cung đích xác là có tiền vốn cuồng vọng, với tư cách là Vô Thượng Thánh, nàng đã là Cổ Thánh chí tôn, trực tiếp trấn áp tất cả Cổ Thánh, ở cảnh giới này bất luận ngươi tu luyện công pháp như thế nào, ở trước mặt Vô Thượng Thánh đều trở nên không trọng yếu, đều sẽ bị trực tiếp trấn áp!
Lúc này huyết khí của Lý Thất Dạ như cầu vồng, Nê Cung huyệt như lôi minh, mở ra mệnh cung thứ bảy, Lý Thất Dạ là có tự tin tuyệt đối, cửu cung đối với hắn mà nói không phải là một cái khiêu chiến, thậm chí thập nhị cung cũng không phải là một cái khiêu chiến, khiêu chiến của hắn là thập tam cung trong truyền thuyết!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Mà ở lúc Nê Cung huyệt của Lý Thất Dạ giống như lôi minh vang lên, ở trong lồng ngực Lý Thất Dạ, thể phách của Trấn Ngục thần thể ngược lại là biến mất, mà cái thể phách thứ hai thế nhưng đang rung động.
Lúc cái thể phách thứ hai đang rung động liền giống như là có sinh linh bất hủ đang nhẹ nhàng mà vẫy đôi cánh, thời không tựa hồ là chậm lại một nhịp, để cho Lý Thất Dạ ở trong một cái vỗ này nhảy ra cảm giác thời gian!
Phi Tiên thể, một trong thập nhị tiên thể, đây chính là thể phách thứ hai mà Lý Thất Dạ muốn tu luyện.
Đối với người khác mà nói, tu luyện Song tiên thể là chuyện không thể nào, nhưng Lý Thất Dạ lại có thể làm được, hiện tại Trấn Ngục thần thể của hắn chính là tiểu thành, nếu muốn tiên thể đại thành còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Cho nên vào lúc này Lý Thất Dạ tu luyện Trấn Ngục thần thể chậm lại, đem càng nhiều tinh lực cùng thời gian đặt ở trên tu luyện tiên thể thứ hai.
Phi Tiên thể, với tư cách là một trong thập nhị tiên thể, bất luận là so sánh với tiên thể nào thì nó cũng sẽ không có chỗ thua kém! Đối với tu sĩ mà nói, một khi tu luyện thành Phi Tiên thể, vậy thì ý nghĩa tốc độ vô địch.
Nếu một khi tốc độ vô địch, như vậy công pháp nào, bảo vật nào đều trở nên không trọng yếu, bởi vì ngươi vĩnh viễn không đuổi kịp tốc độ của đối phương, ngươi còn chưa xuất hủ đã bị chém giết rồi.
Phi Tiên thể một khi đại thành là có thể xuyên qua bất kỳ không gian nào, càng đáng sợ hơn là có thể đình chỉ thời gian! Thử nghĩ một chút, một người có tốc độ vô địch là đáng sợ bực nào, nếu như hắn còn có thể khiến thời gian dừng lại, vậy thì càng đáng sợ hơn rồi!
Cho nên nói, Phi Tiên thể một khi đại thành, trên thế gian căn bản không người nào có thể giết chết hắn. Từng có người bình luận qua, người có Phi Tiên thể đại thành, trừ thời gian tuế nguyệt ra, thế gian không có người nào có thể giết chết hắn.
Lý Thất Dạ ở trong mười một cái tiên thể khác chọn lựa Phi Tiên thể, đó là có nguyên nhân của hắn. Trấn Ngục thần thể có thể trấn diệt hết thảy, nhưng mà nó có một cái khuyết điểm, đó chính là tốc độ không đủ nhanh.
Hiện tại tốc độ Trấn Ngục thần thể của Lý Thất Dạ là dựa vào Côn Bằng lục biến, điều này khiến cho tốc độ của hắn trở nên đủ nhanh, nhưng mà đây đối với Lý Thất Dạ mà nói còn xa xa không đủ, hắn muốn là tốc độ vô địch.
Thử nghĩ một chút, thân thể nặng nhất, hơn nữa tốc độ nhanh nhất, cái này sẽ phát sinh ra chuyện như thế nào? Cái này ý nghĩ thân thể của Lý Thất Dạ là binh khí cường đại nhất, đây chính là nguyên nhân mà Lý Thất Dạ lựa chọn Phi Tiên thể!
Theo Phi Tiên thể phách một lần lại một lần rung động, thời không xung quanh Lý Thất Dạ tựa hồ chậm một nhịp, "ông, ông, ông" từng đợt thanh âm nhẹ nhàng ở trong Nê Cung Huyệt truyền ra đan vào thành một thiên nhạc chương, Lý Thất Dạ chìm đắm ở trong đó. - Thần đảo bị lạc!
Ở trong hoàng thành của Tĩnh Khê quốc, Tĩnh Khê quốc chủ ngồi ở trên long y, sau khi nghe được Lục Bạch Thu từ Thiên Quần đảo gấp gáp trở về hồi báo, hắn không khỏi trầm ngâm. - Bệ hạ, thần đảo bị lạc chỉ là truyền thuyết mà thôi!
Vào lúc này một thanh niên trên long điện lập tức nói. Thanh niên này khí vũ hiên ngang, thần thái phi dương, khí tức Vương Hầu hừng hực, hắn là không chút nào che giấu khí tức của mình, thậm chí vì đó mà tự đắc.
Thanh niên này vội vàng nói:
- Tĩnh Khê quốc chúng ta chính là đại quốc đường đường, làm sao cần đến loại truyền thuyết phiêu miểu hư vô này mà gây chiến chứ.
- Hiên Thiếu !uân, thần đảo bị lạc đang ở hải ngoại, như thế nào là phiêu miểu hư vô!
Đối với lời nói của thanh niên này, Lục Bạch Thu lập tức trầm giọng nói.
Thanh niên này cười lạnh một tiếng, nói:
- Cái này nhưng nói không chính xác, hải ngoại mê vụ thường thường có chuyện, nói không chừng là Lục đường chủ hoa mắt, chuyện như vậy nếu cần bệ hạ đi một chuyến, vạn nhất chỉ là sương mù bình thường mà thôi, đó không phải là lao sư động chúng sao. Hắc, người nào lại dám nói đây không phải là Lục đường chủ vì lập công lao mà thổi phồng lên.
Thanh niên này tên là Hiên Thiếu Quân, chính là thiên tài hiếm có của Tĩnh Khê quốc. Ở một năm trước hắn liền đạt tới cảnh giới Vương Hầu, trở thành một trong những người thừa kế ngôi vị hoàng đế có tiềm lực nhất trong thế hệ trẻ của Tĩnh Khê quốc.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!