Tĩnh Khê quốc chủ cũng không khỏi cười khổ một cái, người của Đế thống tiên môn chính là không giống, đây không phải là đệ tử của đại giáo cương quốc có thể so sánh, xuất thủ xa xỉ, ngay cả ngũ biến mệnh đan cũng không để ở trong lòng. - Lý công tử tính toán lúc nào trở lại Thiên Lý Hà?
Tĩnh Khê quốc chủ vội vàng hỏi. Hắn bị kẹp ở giữa Lý Thất Dạ cùng Thiên Lý Hà, thật sự là không dễ làm, một phần khổ sai này thật sự là không dễ giao phó.
- Nếu như Thiên Lý Hà thật lòng muốn từ hôn, liền để cho Lam Vận Trúc chính miệng nói với ta đi, một đám lão đầu tử bọn họ lăn qua lăn lại làm cái gì!
Lý Thất Dạ hoàn toàn không để ở trong lòng, cười cười nói.
Trong lòng Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi cười khổ, có chút khóc không ra nước mắt, chuyện như vậy hắn hoàn toàn là không có biện pháp báo cáo rồi. Lý Thất Dạ đây cũng thật sự là bá đạo để cho người ta không nói được lời nào, chư lão của Thiên Lý Hà người nào không phải là nhân vật dậm chân một cái có thể kinh hãi bát phương, ở thế hệ trẻ tuổi ít có người dám bất kính đối với bọn họ, hiện tại Lý Thất Dạ căn bản không đem nhân gia để ở trong lòng, có lẽ đây chính là nội tình của đệ tử xuất thân từ Đế thống tiên môn đi.
Tĩnh Khê quốc chủ vốn là muốn rời đi. Nhưng mà hắn lại không khỏi dừng lại một chút, muốn nói lại thôi, lặp đi lặp lại hai ba lần.
- Quốc chủ có lời gì liền cứ việc nói ra!
Lý Thất Dạ thấy Tĩnh Khê quốc chủ muốn nói lại thôi, liền cười một chút nói.
Tĩnh Khê quốc chủ do dư một chút, cuối cùng vẫn là nói:
- Công tử vẫn là sớm cho Thiên Lý Hà một cái hồi đáp tương đối sớm một chút, nghe người ở bên phía Thiên Lý Hà nói, Thiên Lý Hà mặc dù là muốn song phương hữu hảo mà giải quyết một cái hôn ước này, nhưng mà cũng có người chủ trương lấy thủ đoạn độc đoán giải quyết. - Thủ đoạn độc đoán giải quyết?
Lý Thất Dạ híp mắt lại, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi cười khổ nói:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Công tử cũng nên biết, Thiên Lý Hà bồi dưỡng được một cái truyền nhân không dễ dàng, nội bộ Thiên Lý Hà có không ít người chủ trương là Trúc tiên tử ở trong Thiên Lý Hà tìm được bạn lữ, Thiên Lý Hà đương nhiên là không hi vọng Trúc tiên tử gả cho người ngoài. - Nước phù sa không chảy ruộng ngoài!
Chuyện như vậy Lý Thất Dạ có thể hiểu được, trên thực tế, cách làm như thế là cách làm truyền thống của rất nhiều đại giáo cương quốc.
- Nghe nói Thiên Lý Hà có mấy vị nguyên lão là thái độ rất cường ngạnh.
Tĩnh Khê quốc chủ cũng không khỏi nhắc nhở Lý Thất Dạ một chút.
Trên thực tế, đối với Tĩnh Khê quốc chủ mà nói, bất luận hôn ước giữa hai người Lý Thất Dạ cùng Lam Vận Trúc là như thế nào, kết cũng tốt, phân cũng được, hắn đều hi vọng chuyện này sớm kết thúc một chút, Tĩnh Khê quốc hắn bị kẹp ở giữa hai người bọn họ là chuyện hết sức thống khổ, chuyện này kéo dài càng lâu, hắn lại càng khó làm. - Cường ngạnh?
Lý Thất Dạ sờ sờ cằm, cười nói:
- Ta ngược lại là thích cường ngạnh. Được rồi, nếu Thiên Lý Hà muốn ta kết thúc chuyện này sớm một chút, ta liền đi Thiên Lý Hà bọn họ một chuyến đi!
- Đi Thiên Lý Hà?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi giật mình, sắc mặt cũng không khỏi đại biến.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, làm cho người ta hoàn toàn nghe ra được không có ý tứ hữu hảo, rất có ý tứ đi Thiên Lý Hà trút một hơi khẩu khí.
- Yên tâm, con người ta luôn luôn đều yêu thích hòa bình, Thiên Lý Hà nếu vui lòng theo ta đàm phán, ta đây liền tự mình đi một chuyến, theo bọn họ hảo hảo nói chuyện một chút.
Lý Thất Dạ cười mị mị nói.
Lục Bạch Thu cùng Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi nhìn nhau một cái, bọn họ tin tưởng lời như vậy của Lý Thất Dạ mới gọi là có quỷ, một lời không hợp liền động thủ giết người, nếu như hắn yêu thích hòa bình mà nói, như vậy tất cả mọi người trên thế giới đều ăn chay rồi. - Lý công tử thật sự là muốn đi Thiên Lý Hà sao?
Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi vẻ mặt đau khổ nói:
- Nếu như Lý công tử không muốn giải quyết hữu hảo, đó là tự đầu nhập vào miệng cọp.
Dĩ nhiên hắn không phải là lo lắng cho an nguy của Lý Thất Dạ, hắn là không muốn chuyện này huyên náo đến tận trời, nếu như Tĩnh Khê quốc bọn họ cuốn vào trong đó, chỉ sợ là khó thoát thân! - Miệng cọp?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Con người ta không yêu thích quá nhiều, liền là thích biết rõ trên núi có hổ, liền hướng đến hổ mà đi.
Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi gương mặt đau khổ, sớm biết Lý Thất Dạ sẽ làm ra chuyện như vậy, đánh chết hắn cũng không nói, hiện tại thì tốt rồi, đây không chỉ là không có đánh tan ý niệm của Lý Thất Dạ, ngược lại đem Lý Thất Dạ dẫn đến Thiên Lý Hà.
Nhưng mà Tĩnh Khê quốc chủ cẩn thận nghĩ một chút, nếu như Thiên Lý Hà đi Thiên Lý Hà, cái này đối với Tĩnh Khê quốc bọn họ mà nói chưa chắc là một chuyện không tốt, dù sao Lý Thất Dạ ở đây, Tĩnh Khê quốc bọn họ bị kẹp ở giữa Lý Thất Dạ cùng Thiên Lý Hà, thật sự là khó làm. - Bạch Thu đi theo ta không?
Lý Thất Dạ quyết định rồi liền hành động, nói với Lục Bạch Thu:
- Dĩ nhiên, ngươi không muốn đi thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Lục Bạch Thu không khỏi nhìn Tĩnh Khê quốc chủ, Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi do dự một chút, cuối cùng hắn cũng bỏ qua, cười khổ một cái, thở dài nói:
- Lục đường chủ tự mình quyết định đi!
Chuyện như vậy, họa phúc không biết, Tĩnh Khê quốc chủ cũng bỏ qua mà để cho Lục Bạch Thu quyết định, là họa hay phúc liền nhìn vận mệnh của Lục Bạch Thu nàng rồi.
Lục Bạch Thu do dự một chút,cuối cùng nói với Lý Thất Dạ:
- Ta đi theo ngươi!
Tĩnh Khê quốc chủ nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Sau khi Tĩnh Khê quốc chủ rời đi, Lục Bạch Thu lập tức hỏi:
- Chúng ta hiện tại liền đi Thiên Lý Hà sao?
Lúc này ở trong lòng nàng cũng chưa làm tốt chuẩn bị đối mặt với cuồng phong bạo vũ, mặc dù nói chuyện này đi Thiên Lý Hà là họa phúc không biết, nhưng mà đối với nàng mà nói có lẽ là cơ hội tốt mở rộng tầm mắt, dù sao phiến thiên địa Thiên Quần đảo này quá nhỏ. - Nếu như ngươi không có gì muốn giao phó mà nói, chúng ta liền đi thôi!
Lý Thất Dạ nói:
- Ta còn thật sự có chút mong đợi đi một chuyến đến Thiên Lý Hà!
Nói tới đây, hắn không khỏi cười một tiếng, Thiên Lý Hà, một cái địa phương làm cho người ta hoài niệm.
- Thần đảo bị lạc thì sao?
Lục Bạch Thu không khỏi hỏi, nàng nhìn ra được Lý Thất Dạ là hướng về phái thần đảo bị lạc mà đến.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói:
- Muốn lên thần đảo bị lạc làm sao có chuyện dễ dàng như vậy, từ từ đợi đi, chờ bọn hắn tới đủ người, chắc chắn sẽ có cơ hội!
Chỉ cần có đủ máu tươi, chỉ cần bị chết đủ nhiều, mói có cơ hội đi lên thần đảo bị lạc.
Dĩ nhiên, lời như vậy Lý Thất Dạ cũng không nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!