Hôm nay các đệ tử Thiên Lý Hà rất rung động, mãi khi thấy tổ sư hiển linh bọn họ mới hiểu ý nghĩa tiên đế, cái gì gọi là vô địch.
Trước mặt tiên đế, cửu thiên thập địa trở nên nhỏ bé, lục đạo vạn giới bé nhỏ không đáng kể.
Còn chư lão, lão tổ Thiên Lý Hà thì rung động đến mất trí. Bọn họ không biết tổ sư của mình còn để lại hậu chiêu trong tổ địa, để lại chấp niệm. Giờ phút này, bọn họ hiểu anh linh tổ sư luôn che chở Thiên Lý Hà.
Bóng dáng dưới hoàng kim thần liễu mãi mãi khiến không thể xem thấu nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ. Ánh mắt hai bên giao nhau, Lý Thất Dạ thầm thở dài.
Giọng Thiên Lý tiên đế vượt qua vĩnh hằng:
- Bắt đầu từ hôm nay Lý Thất Dạ là người hộ giáo Thiên Lý Hà, lời hắn nói chính là nghệ chỉ của ta!
Thiên Lý tiên đế dứt lời biến thành chân ngôn vĩnh hằng, pháp tắc tuyên cổ, ngôn ra tức pháp, không ai có thể thay đổi.
Lý Thất Dạ nhìn Thiên Lý tiên đế, thở dài thườn thượt. Lý Thất Dạ cười khổ, rốt cuộc hắn vẫn làm bảo mẫu, như lúc Thiên Lý Hà mới được sáng tạo.
Lý Thất Dạ nhìn Thiên Lý tiên đế, hắn không cách nào từ chối. Đây không phải chuyện vui với Lý Thất Dạ, hắn không hy vọng làm bảo mẫu cho Thiên Lý Hà.
Mặc kệ Lý Thất Dạ có đồng ý hay không, hắn không từ chối Thiên Lý tiên đế được, chỉ có thể than thở.
Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi vẫn không kiềm được đi ra cứu Thiên Lý Hà.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thánh tổ bái sát đất:
- Lĩnh nghệ chỉ của sư tổ!
pháp tắc Thiên Lý tiên đế rơi xuống đất sinh hoa, vĩnh hằng bất diệt. Hai tay Thánh tổ nâng pháp tắc, lĩnh pháp chỉ tiên đế.
Đệ tử Thiên Lý Hà dù là trưởng lão, lão tổ đều bái sát đất lĩnh vô thượng pháp chỉ của Thiên Lý tiên đế.
- Lĩnh nghệ chỉ của sư tổ!
Tất cả đệ tử Thiên Lý Hà quỳ rạp dưới đất. Hoàng kim thần liễu chậm rãi biến mất, cái bóng dưới hoàng kim thần liễu cũng mất dấu. Thiên Lý Hồ trở về bình tĩnh, trừ vô thượng pháp chỉ trong tay Thánh tổ ra dường như không có chuyện gì xảy ra.
Thánh tổ Thiên Lý Hà tự chủ trì tổ chứ nghi thức cực kỳ long trọng nghênh Lý Thất Dạ vào trọng địa Thiên Lý Hồ.
- Cung nghênh hộ giáo nhân!
Lý Thất Dạ cực kỳ bất đắc dĩ. Chư lão Thiên Lý Hà nghênh đón, Lý Thất Dạ tựa rối gỗ bị nghênh vào trọng địa Thiên Lý Hồ. Điều này khác hẳn mong muốn của Lý Thất Dạ, hắn định giết chóc đã tay, giết tới khi nào Thiên Lý Hà biết điều mới thôi. Không ngờ Thiên Lý tiên đế để lại chấp niệm ra mặt cứu đồ tử đồ tôn của mình.
Thánh tổ Thiên Lý Hà nghênh Lý Thất Dạ vào vị trí hộ giáo nhân mới kết thúc nghi thức long trọng.Thánh tổ Thiên Lý Hà dân theo các lão tổ đặc biệt dặn đám trưởng lão Bảo Quy đạo nhân, sau đó lại phong ấn xuống lòng đất.
Lúc này trên dưới Thiên Lý Hà cực kỳ cung kính với Lý Thất Dạ, dù là ai cũng không dám chậm trễ hắn. Tổ sư tiên đế nghệ chỉ là pháp chỉ cao nhất Thiên Lý Hà, ai cũng kính như thần linh.
Lục Bạch Thu bị rung động trước chuyển biến này, thật lâu không thể lấy lại tinh thần. Đối với Lục Bạch Thu thì giống như nằm mơ, từ tiên đế hiển linh tự khâm điểm Lý Thất Dạ làm hộ giáo nhân, chuyện này vinh diệu biết bao, bất cứ thiên tài nào đều không dám tưởng tượng.
Đổi lại người khá sẽ vô cùng sung sướng với chuyện này, nhưng Lý Thất Dạ chỉ cười khổ. Hộ giáo nhân nghe thì oai phong nhưng sự thật là bảo mẫu, Lý Thất Dạ chán làm công việc này rồi. Đây là lần thứ hai Lý Thất Dạ làm bảo mẫu cho Thiên Lý Hà.
Nhớ năm xa xôi nào đó Thiên Lý Hà mới xây dựng, tất cả chỉ vừa khởi bước. Lý Thất Dạ ẩn sau màn làm bảo mẫu, mãi đến Thiên Lý tiên đế chịu tải thiên mệnh, thành tựu vô địch thì hắn rừi khỏi Thiên Lý Hà, hoàn thành trách nhiệm bảo mẫu.
Nhiều năm qua đi Lý Thất Dạ lại biến thành bảo mẫu của Thiên Lý Hà, hắn không muốn chút nào, nhưng hắn không thể từ chối Thiên Lý tiên đế.
Lý Thất Dạ thở dài thầm nghĩ:
- Xem như hộ tống Thiên Lý Hà lần cuối đi.
Sau khi Lý Thất Dạ làm hộ giáo nhân, hắn không muốn gặp ai. Chức vị nhìn thì rất phong cảnh nhưng hắn nhìn mà bực mình. Bảo Quy đạo nhân rất cung kính với Lý Thất Dạ, chuyện này cũng hỏi ý kiến.
Lý Thất Dạ cực chẳng đã nói thẳng:
- Chưởng môn, ta là hộ giáo nhân, không phải bảo mẫu. Trước kia Thiên Lý Hà như thế nào thì cứ thế ấy, không cần hỏi ý kiến của ta.
Sau khi Lý Thất Dạ yêu cầu, Bảo Quy đạo nhân không hở chút hỏi ý kiến nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm
Lý Thất Dạ làm hộ giáo nhân được vài ngày, Lam Vân Trúc vừa thấy hắn liền hỏi:
- Sao ngươi làm được?
Lam Vân Trúc rất rung động, đối với nàng đó là kỳ tích không thể xảy ra.
Tiên đế hiển linh, chuyện này rung động biết mấy. Thiên Lý Hà ra bao nhiêu thiên tài đều không đáng tổ sư tiên đế hiển linh, nhưng Thiên Lý tiên đế hiển linh vì một người ngoài, còn hạ vô thượng pháp chỉ, khâm điểm Lý Thất Dạ làm hộ giáo nhân. Chuyện quá khó tinh.
Lý Thất Dạ bực mình liếc Lam Vân Trúc:
- Bởi vì ta là chúa tể của thiên địa này.
Lam Vân Trúc trầm ngâm, suy nghĩ lời Lý Thất Dạ từng nói. Trước kia Lý Thất Dạ cũng nói lời tương tự, nàng cứ nghĩ hắn ngông cuồng nói quấy, nhưng chuyện xảy ra làm nàng thay đổi cách nghĩ. - Ngươi thật sự muốn đồ Thiên Lý Hà ta?
Lam Vân Trúc nghĩ đến lời Lý Thất Dạ từng nói thì ớn lạnh rợn tóc gáy. Trước đó Lam Vân Trúc không tin một mình Lý Thất Dạ có thể tấn công nguyên Thiên Lý Hà, nhưng bây giờ nàng cảm thấy rất có thể. Lam Vân Trúc nghĩ lại mà run, chuyện lúc đó nghiêm trọng hơn nàng tưởng tuợng.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu, nói:
- Yên tâm, người đáng yêu như nàng tất nhiên sẽ không bị gì. Có một số người cần được dạy dỗ lại.
Lam Vân Trúc vừa tức vừa giận dỗi trừng Lý Thất Dạ:
- Phi, ai đáng yêu?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bỗng trời đất lắc lư, U Thánh giới thay đổi.
Lý Thất Dạ biến sắc mặt lao ra ngoài. Lam Vân Trúc, Lục Bạch Thu ra ngoài theo. Hai nàng ngước lên bầu trời, biến sắc mặt.
Đừng nói Lý Thất Dạ, Lục Bạch Thu, Lam Vân Trúc, đệ tử Thiên Lý Hà, toàn bộ người trong U Thánh giới đều biến sắc mặt.
Trời trong lành, vốn là ban ngày nhưng bỗng tối đen. U Thánh giới biến thành đêm đen, dù là lão tổ đại giáo hay cường giả trong truyền thuyết, tồn tại bất hủ đều rợn tóc gáy. Nhiều nhân vật vô địch sợ hãi bò ra khỏi thì huyết thạch.
Dù là lão tổ đại giáo, cường giả trong truyền thuyết đều không thể nhìn thấu bầu trời, không biết là bình tĩnh che lấp U Thánh giới.
U Thánh giới rơi vào hắc ám, bao nhiêu người bị hù sợ bay mất hồn vía, có người còn tưởng là tận thế.
Trời sao hắc ám kéo dài rất lâu, khaỏng một chén trà. Hắc ám biến sắc mặt, bầu trời trở về trong xanh như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Bạch Thu sợ hãi, lắp bắp:
- Cái . . . Cái . . . Cái . . . Cái gì vậy?
Đây là chuyện khủng bố nhất Lục Bạch Thu từng thấy trong đời. U Thánh giới bỗng chốc chìm trong hắc ám, thời gian rất ngắn nhưng vẫn làm người ớn lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!