Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, trang nhã bình tĩnh nói:
- Lý công tử giúp chúng ta thu hoạch được nhiều cá Dạ Dương như vậy, Lý công tử gặp khó khăn thì chúng ta cũng nên góp chút sức.
Thu Dung Vãn Tuyết biết che chở Lý Thất Dạ sẽ vời đến rắc rối cho Tuyết Ảnh quỷ tộc, nhưng nàng vẫn quyết định hộ tống hắn một đoạn. Thu Dung Vãn Tuyết là loại người biết cảm ơn, lần này Lý Thất Dạ giúp bọn họ bắt được nhiều cá Dạ Dương, họ nên giúp hắn một tay.
Bành Tráng nhìn Dạ Hải, vội nói với tộc trưởng:
- Tộc trưởng, chúng ta vừa đi vừa nói, không chừng lát nữa đám người Âm Nguyệt hoàng tử sẽ đuổi theo.
Đám thanh niên Tuyết Ảnh quỷ tộc rất lo cho Lý Thất Dạ. Bọn họ không sợ Hắc Vân thiếu chủ, nhưng Tuyết Ảnh quỷ tộc không trêu vào Âm Nguyệt quỷ tộc nổi. Tuy nhiên Lý Thất Dạ gặp khó khăn, mọi người đồng ý dốc hết sức giúp đỡ hắn.
Thu Dung Vãn Tuyết nói ngay:
- Chúng ta đi mau.
Thu Dung Vãn Tuyết dẫn Lý Thất Dạ rời khỏi Dạ Hải.
Đám người Thu Dung Vãn Tuyết nhiệt tình, Lý Thất Dạ cười cười, không từ chối tấm lòng của bọn họ.
Nhưng đám người Thu Dung Vãn Tuyết mới rời khỏi Dạ Hải không lâu thì đằng trước có người dẫn đội đến gần chặn đường nhóm Lý Thất Dạ.
- Các người vội vàng đi phải chăng vì có tật giật mình?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Người này là Hắc Vân thiếu chủ của Hắc Vân quỷ tộc, gã và mười mấy đệ tử cùng tốc chặn đường đám người Lý Thất Dạ, tư thế giương cung bạt kiếm. Không khí cực kỳ căng thẳng. - Lại là tiểu hắc quỷ nhà ngươi!
Bành Tráng cười khẩy nói:
- Như thế nào? Chỉ bằng vào các người cũng muốn ngăn chúng ta lại? Chán sống sao?
Bành Tráng xoa tay.
Tuyết Ảnh quỷ tộc và Hắc Vân quỷ tộc là kẻ thù truyền kiếp, hiện tại Hắc Vân thiếu chủ tìm tới cửa gây sự, trong lòng nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng rất tức giận. Bọn họ sẽ không nương tay với kẻ thù.
Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng nên bình tĩnh hơn nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng.
Thu Dung Vãn Tuyết ngăn sáu thanh niên xoa tay định xông lên, trầm giọng nói với Hắc Vân thiếu chủ:
- Không biết Hắc Vân tộc các người chặn đường chúng ta là có ý gì?
Hắc Vân thiếu chủ cười âm hiểm:
- Thu Dung tộc trưởng, chúng ta không cố ý đối địch với Tuyết Ảnh quỷ tộc nhưng Hắc Vân quỷ tộc bị mất một vật cực kỳ quan trọng.
Bành Tráng bực tức, lạnh lùng cười hỏi:
- Hắc Vân quỷ tộc các người làm mất đồ liên quan gì đến chúng ta?
Hắc Vân thiếu chủ cười âm trầm:
- Đúng là không liên quan Tuyết Ảnh quỷ tộc nhưng với hắn thì có!
Hắc Vân thiếu chủ chỉ vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ biếng nhác liếc Hắc Vân thiếu chủ, hờ hững hỏi:
- Rồi sao nữa?
Hắc Vân thiếu chủ cười gằn:
- Đoạn thời gian trước có một tiểu tử nhân tộc lẻn vào Hắc Vân tộc chúng ta trộm báu vật. Tuy khi đó hắn giấu mặt nhưng không thể thay đổi vóc dáng, từ khi gặp ngươi ta đã cảm thấy bóng lưng ngươi rất quen. Bây giờ ta nghĩ ra rồi, ngươi là tiểu tử nhân tộc đã lẻn vào Hắc Vân tộc ta!
Hắc Vân thiếu chủ thốt lời làm nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng, Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt, chỉ có Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh như không.
- Có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
- Hắc Vân thiếu chủ, tố cáo phải có chứng cứ mới được.
Hắc Vân thiếu chủ cười âm hiểm:
- Thu Dung tộc trưởng, Hắc Vân tộc ta có chứng cứ mới dám tố cáo tiểu tử nhân tộc này. Nếu hắn trong sạch thì quay về Hắc Vân tộc đối chất với chúng ta. Nếu Hắc Vân tộc sai thì Hắc Vân tộc chúng ta nguyện ý chịu lỗi.
Thu Dung Vãn Tuyết sắc mặt âm trầm, nàng hiểu Hắc Vân thiếu chủ tố cáo gì đó chỉ là cái cớ, một khi Lý Thất Dạ vào Hắc Vân quỷ tộc thì không ra được nữa. Dù chuyện Lý Thất Dạ lẻn vào Hắc Vân quỷ tộc ăn cắp báu vật là giả, nhưng khi hắn bước vào Hắc Vân quỷ tộc thì chuyện này sẽ là sự thật.
Hắc Vân thiếu chủ nói mấy câu trên toàn là lấy cớ, mục đích là đưa Lý Thất Dạ về Hắc Vân tộc.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
- Hắc Vân thiếu chủ, chỉ bằng vào lời nói của ngươi không đáng tin, Lý công tử sẽ không đi với ngươi về Hắc Vân tộc. Nếu Hắc Vân tộc ngươi có bằng chứng tố cáo Lý công tử thì tùy thời đến Tuyết Ảnh quỷ tộc ta. Bây giờ Lý công tử là khách quý của Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Hắc Vân thiếu chủ xụ mặt, lạnh lùng nói:
- Thu Dung tộc trưởng nhất quyết bao che cho tên trộm nhân tộc sao? Thu Dung tộc trưởng nên biết chuyện này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến Tuyết Ảnh quỷ tộc. Là quỷ tộc lại đi bao che cho tên trộm nhân tộc, sau này U Thánh giới còn chứa chấp Tuyết Ảnh quỷ tộc các người không? - Chuyện này không cần ngươi lo.
Thu Dung Vãn Tuyết quyết tâm che chở Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Mời các người trở về đi, chỉ cần Lý công tử còn là khách quý của Tuyết Ảnh quỷ tộc chúng ta thì Hắc Vân tộc đừng hòng mang người đi trước mặt ta.
- Thu Dung tộc trưởng làm vậy khiến ta rất khó xử.
Hắc Vân thiếu chủ chẳng hề sợ hãi:
- Đám huynh đệ chúng ta dều ở đây, Thu Dung tộc trưởng làm ta tay trắng quay về thì biết ăn nói thế nào với chư lão trong tộc?
Mười mấy đệ tử Hắc Vân quỷ tộc bao vây nhóm Lý Thất Dạ, giương cung bạt kiếm. Hắc Vân thiếu chủ ra lệnh một tiếng là cả đám hùa lên ngay.
Ánh mắt Thu Dung Vãn Tuyết sắc bén phát ra khí thế vương giả, uy nghiêm trang trọng tựa như một nữ hoàng.
- Nếu Hắc Vân tộc nhất quyết đối địch với Tuyết Ảnh quỷ tộc thì ta tùy thời theo tới cùng.
Hắc Vân thiếu chủ biết rõ Thu Dung Vãn Tuyết mạnh hơn mình nhưng gã không hề sợ, nói:
- Xem ra chúng ta đành dùng nắm tay nói lý.
Bỗng một thanh âm vang lên:
- Mọi người cùng là quỷ tộc, cần gì căng thẳng như vậy? Làm quỷ tộc thì nên đoàn kết hòa bình.
Âm Nguyệt hoàng tử dẫn đám đệ tử Âm Nguyệt quỷ tộc tới gần.
Vừa thấy Âm Nguyệt hoàng tử dẫn theo đám đệ tử Âm Nguyệt quỷ tộc xuất hiện là Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt ngay. Âm Nguyệt hoàng tử đến đây chắc chắn không phải tình cờ, Thu Dung Vãn Tuyết đã hiểu tại sao Hắc Vân thiếu chủ không sợ gì.
Lý Thất Dạ nhìn Âm Nguyệt hoàng tử cùng đám đệ tử bước tới gần, hắn nhếch mép. Lý Thất Dạ không hề tức giận, thủ đoạn nhỏ, tính kế vặt, âm mưu vụng về kiểu này không lọt vào mắt hắn. Lý Thất Dạ từng tính kế cả thiên hạ, thủ đoạn nhỏ của Âm Nguyệt hoàng tử như trò bán đồ hàng trong mắt hắn.
Ánh mắt Thu Dung Vãn Tuyết lạnh băng, trầm giọng hỏi:
- Âm Nguyệt hoàng tử, chẳng lẽ Âm Nguyệt quỷ tộc các người định nhúng tay vào chuyện này sao?
Âm Nguyệt hoàng tử cười tủm tỉm, tự cho là phong lưu phóng khoáng.
Âm Nguyệt hoàng tử mỉm cười nói:
- Thu Dung cô nương, ta là truyền nhân Âm Nguyệt quỷ tộc, sẽ không thiên vị bên nào. Ta đã nghe đối thoại của Hắc Vân thiếu chủ và Thu Dung cô nương. Tuy Thu Dung cô nương cho rằng chuyện này là lời nói một phía của Hắc Vân thiếu chủ nhưng . . . - Nếu đúng là có kẻ trộm báu vật của Hắc Vân tộc thì ta không thể dễ dàng tha cho, Thu Dung cô nương thấy đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!