- Âm Dương Môn, Minh Độ Trạch, Cự Khuyết thánh địa, Thiên Lý Hà, Trùng Hoàng đế thống, Vạn Thế cổ quốc, Ngu Sơn lão tiên quốc . . .
Thu Dung Vãn Tuyết nhận biết lai lịch người chết nhờ vào quần áo, nhận ra xuất thân của các xác chết thì nàng tim đập chân run.
Toàn bộ là đế thống tiên môn cường đại nhất U Thánh giới, có thể nói những đế thống tiên môn này ảnh hưởng đại cục toàn U Thánh giới, nhưng cường giả các đế thống tiên môn đó chết tại Tổ Lưu.
Đế thống tiên môn như Âm Dương Môn, Minh Độ Trạch đủ kinh người. Đế thống tiên môn như Vạn Thế cổ quốc, Ngu Sơn lão tiên quốc là tồn tại khiến người tim đập chân run. Nhất môn song đế, đối Thu Dung Vãn Tuyết, toàn Tuyết Ảnh quỷ tộc thì loại đế thống tiên môn này là vật khổng lồ, tiểu tộc chỉ có thể ngước nhìn mãi mãi.
Nếu nói truyền thừa nhất môn song đê là voi thì Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là con kiến.
Làm người rung động hơn là đế thống tiên môn như Vạn Cốt Hoàng Tọa, nhất môn tam đế, tồn tại vô địch, đứng trên đỉnh cao nhất U Thánh giới. Ít có tồn tại nào dám đối địch với Vạn Cốt Hoàng Tọa trong U Thánh giới.
Nhưng bây giờ cường giả Vạn Cốt Hoàng Tọa chết thảm tại đây, xác bị treo khô để nhắc nhắc nhở thế nhân.
Phong cách thật mạnh mẽ, treo xác cường giả Vạn Cốt Hoàng Tọa để nhắc nhở, bá khí biết mấy. Đây là nhục nhã Vạn Cốt Hoàng Tọa, trong U Thánh giới không có truyền thừa nào đám làm chuyện như vậy.
Tổ Lưu không sợ đắc tội bất cứ đế thống tiên môn nào, mặc kệ kẻ xâm nhập có lai lịch gì, dám xông vào Tổ Lưu nửa bước sẽ nhận kết cuộc xác treo lơ lửng.
Lý Thất Dạ đứng trước sơn môn, một quỷ sứ chặn đường hai người. Quỷ sứ mông lung như sương khói.
Quỷ sứ chặn đường Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết, mặt không biểu tình nói:
- Tổ Lưu không cho phép ai vào, xin dừng bước.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
So với quỷ sứ Tổ Lưu thì quỷ sứ chỗ khác trong Phong Đô thành thân thiệt hơn, biểu tình phong phú hơn nhiều. Quỷ sứ nơi khác trông giống người, giống một người sống, quỷ sứ Tổ Lưu càng giống quỷ.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Hãy đi thông báo, ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi, hoặc kêu hắn đến gặp ta cũng được.
Quỷ sứ vẫn chắn đường, mặt không biểu tình nói:
- Chủ nhân chúng ta chưa bao giờ gặp khách lạ, mời quay về.
Lý Thất Dạ lấy một tờ giấy, dùng kiểu vô cùng phức tạp gấp thành cái mũ kỳ lạ. Lý Thất Dạ đội mũ lên đầu quỷ sứ.
Lý Thất Dạ nói:
- Mang mũ này đi gặp chủ nhân các ngươi, nói ta đến.
Đôi mắt trống rỗng của quỷ sứ nhìn Lý Thất Dạ như ngó người chết, xoay người biến mất trong sơn môn.
Một lúc lâu sau quỷ sứ Tổ Lưu không trở về.
Thu Dung Vãn Tuyết hơi lo lắng hỏi:
- Chủ nhân Tổ Lưu có đồng ý không?
So với Thu Dung Vãn Tuyết lo âu thì Lý Thất Dạ nhàn nhãn hơn nhiều, mỉm cười nói:
- Yên tâm, hắn sẽ gặp chúng ta.
Đúng như Lý Thất Dạ nói, thật lâu sau quỷ sứ đi vào truyền lời lại quay ra, cái mũ trên đầu quỷ sứ đã biến mất.
- Chủ nhân của ta cho mời.
Quỷ sứ mặt không biểu tình, không chút sức sống, trông như người chết, hoặc nên nói là giống quỷ. Quỷ sứ Phong Đô thành khác có biểu tình rất phong phú, quỷ sứ Tổ Lưu thì khác.
Quỷ sứ đi trước dẫn đường, Lý Thất Dạ nhàn nhã theo sau. Thu Dung Vãn Tuyết cẩn thận hơn nhiều.
Khi bước chân vào Tổ Lưu, Thu Dung Vãn Tuyết không thể tin vào mắt mình, nàng không dám tin đang ở trong Phong Đô thành.
Trước mắt Thu Dung Vãn Tuyết là non sông hùng vĩ, thiên địa tinh khí đậm đặc. Mảnh thiên địa này giống như tổ địa tông thổ của đế thống tiên môn, có dược vương đầy rẫy, cỏ thành bụi, bảo thụ lắc lư, thánh tuyền chảy xiét. Cảnh tượng thánh địa thần thổ làm người nhìn kinh thán, tổ địa tông thổ của đế thống tiên môn cũng chỉ được thế này.
Thu Dung Vãn Tuyết tán thán, nàng nằm mơ cũng không ngờ trong Phong Đô thành có chỗ như vậy. Nơi này là thánh địa tu luyện của tu sĩ, ai cũng thích tu luyện trong đây.
Khác với Thu Dung Vãn Tuyết choáng ngộp, Lý Thất Dạ mỉm cười ngắm cảnh.
Quỷ sứ đưa Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đi thẳng tới trước. Nói đến cũng lạ, tuy mảnh non sông trước mắt là thánh địa nhưng hai người đi rất lâu không gặp ai, hoặc nên nói là không thấy con quỷ thứ hai.
Sông núi tĩnh lặng không có bóng người, cảnh tượng hấp dẫn thật nhưng đi trong không gian vắng lặng làm người lạnh gáy.
Thu Dung Vãn Tuyết thà thấy con quỷ thứ hai chứ không mong ở nơi yên tĩnh này. Thiên địa yên lặng không có thanh âm, làm người ta sợ hãi.
Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói bên tai Lý Thất Dạ:
- Tại sao không có người thứ hai?
- Bọn họ đều ngủ say.
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân trưởng thành, trả lời:
- Trừ phi xảy ra chuyện cực kỳ lớn, nếu không bọn họ khó mà bò dậy.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình. Trong Phong Đô thành đầy rẫy quỷ sứ, những quỷ sứ quỷ sử trừ không giống người sống có máu thịt ra còn lại không khác gì tu sĩ. Quỷ sứ không cần ngủ. Nhưng quỷ sứ trong Tổ Lưu ngủ say, ngủ tập thể, chuyện này thật quá dị.
Tổ Lưu tĩnh lặng làm Thu Dung Vãn Tuyết nhiều ít có không khí Phong Đô thành, khiến người ta biết mình ở trong Phong Đô thành. Nếu không có sự yên tĩnh này, Thu Dung Vãn Tuyết rất khó tin đây là Phong Đô thành, nó càng giống trong tổ địa một đế thống tiên môn.
Cuối cùng quỷ sứ đưa Lý Thất Dạ, đế thống tiên môn đi vào một tòa cổ điện, cổ điện cực kỳ hùng vĩ to lớn, nhìn thoáng qua làm người ta nghĩ là nơi thần linh cư ngụ.
Quỷ sứ đưa Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết vào cổ điện sau đó lặng lẽ lui xuống.
Cổ điện trống trải, Thu Dung Vãn Tuyết nhìn quanh, bên trong không có bóng người, hoặc nên nói không có quỷ.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn vị trí cao trong điện, nơi đó bày một cái ghế đá to, một người đá ngồi trên ghế. Không biết dùng đá gì khắc ra, người đá hợp thành một thể với ghế đá.
Người ngồi trên ghế đá đầu đội thần quan, các sợi rũ xuống che mặt người đá, không rõ là nam hay nữ.
Người dá mặc thần bào, áo rộng lớn như có thể bao phủ nguyên Càn Khôn, che giấu cơ thể trong thần bào tăng thêm phần bí ẩn.
Hấp dẫn ánh mắt Thu Dung Vãn Tuyết nhất là cái mũ Lý Thất Dạ gấp đang nằm trong tay người đá.
Lý Thất Dạ nhìn người đá ngồi trên ghế, mỉm cười nói:
- Ngươi vẫn không hề thay đổi.
Nếu người ngoài thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ rằng Lý Thất Dạ bị điên, đi nói chuyện với người đá.
Nhưng người đá ngồi trên ghế bỗng hòa tan. Mới rồi là người đá, các đường nét cứng rắn như tượng hòa tan biến thành một người.
Người đó ngồi nghiêng trên ghế đá, lúc này ngồi thẳng dậy, hai chân giang ra, đôi mắt sâu thẳm như xuyên suốt xưa và nay.
Khuôn mặt người đó bị các sợi tư thần quan rũ xuống che khuất nhưng đôi mắt hiện ra rõ ràng.
Người đá đột nhiên sống lại làm Thu Dung Vãn Tuyết sợ hãi giật nảy mình, lúc này nàng mới hiểu ngồi trên ghế không phải người đá mà là người ngủ say.
Người ngồi trên ghế đá mở miệng nói:
- Ngươi nên biết nơi này không hoan nghênh ngươi.
Thanh âm như vọng về từ nơi khác, xa xôi khó bắt được. Nghe thanh âm không thể phân biệt là giọng nam hay nữ.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!