Nhưng sự thật Thu Dung Vãn Tuyết hiểu sai hoàn toàn, nếu chủ nhân Tổ Lưu là người sống, nàng cho rằn chủ nhân Tổ Lưu là tu sĩ đương thời.
Lý Thất Dạ ngập ngừng:
- Cái này . . .
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Đây là bí mật, nàng biết không có ích lợi gì, sẽ vời đến họa sát thân.
Thu Dung Vãn Tuyết cười khổ, nàng không hỏi gì nữa. Thu Dung Vãn Tuyết là loại nữ nhân biết nhìn đại thế, nàng không muốn làm công tử nhà mình khó xử.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâo?
Lý Thất Dạ híp mắt nhìn mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, tươi ngon mọng nước.
Lý Thất Dạ nói:
- Tìm một người, ta lại giúp nàng một tay, sau đó vài chuyện nên kết thúc.
Lòng Thu Dung Vãn Tuyết ấm áp, ngọt ngào. Thu Dung Vãn Tuyết không biết Lý Thất Dạ tìm ai, chuyện này không còn quan trọng với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lý Thất Dạ vừa rời khỏi Tổ Lưu, chưa tìm người thì người đó đã tự tới cửa.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết rời khỏi Tổ Lưu chưa được bao xa, một người bước tới. Đó là một thanh niên, một thanh niên ăn mặc như đầy tớ, áo vàng, mặt treo nụ cười, nụ cười bí hiểm. - Nghe nói vị đạo huynh này tìm ta?
Thanh niên có bộ dáng hơi lưu manh nhưng đối mắt thì trong trẻo sáng ngời dầy sức sống.
Đột nhiên có đến gần, Thu Dung Vãn Tuyết cẩn thận cảnh giác tim đập nhanh. Phản ứng đầu tiên của Thu Dung Vãn Tuyết là mở thiên nhãn, phát hiện thanh niên là một quỷ sứ.
Thu Dung Vãn Tuyết là người cẩn thận, nàng thấy quỷ sứ thì tim đập nhanh. Thanh niên trước mắt là quỷ sứ nhưng đôi mắt lại tràn ngập sức sống.
Thanh niên có bộ dạng lưu manh nhưng cách ăn mặc giống đầy tớ tầng dưới chót, một nhân vật nhỏ bé, đôi mắt thì tràn ngập sức sống.
Chuyện này rất khó tin, mặc dù cư dân Phong Đô thành nhìn bề ngoài không khác gì con người. Quỷ Phong Đô thành sống như thế giới bên ngoài, nhưng dù sao bọn chúng là chấp niệm, là quỷ sứ. Chúng không có huyết khí, không có sức sống. Nhưng đôi mắt thanh niên quỷ sứ này tràn ngập sức sống, làm tim Thu Dung Vãn Tuyết rớt cái bịch.
Bây giờ Thu Dung Vãn Tuyết thấy nhiều việc lạ, chủ nhân Tổ Lưu là người sống, đột nhiên chui ra một quỷ sứ có đôi mắt tràn ngập sức sống không làm nàng giật mình.
Nhưng Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng, nàng luôn chú ý cẩn thận nên cảnh giác ngay.
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên trước mặt, cười cười:
- Ta chưa tìm ngươi mà ngươi đã tự tới cửa ngay, thú vị, thú vị.
Quỷ sứ áo vàng cười tươi:
- Hì hì, ta thích nhất phục vụ khách nhân. Tiểu nhân chỉ buôn bán nhỏ, cần nuôi gia đình sống qua ngày. Có khách nhân tới cửa dĩ nhiên tiểu nhân phải phục vụ đến khi khách vừa lòng.
Lý Thất Dạ liếc thanh niên áo vàng:
- Hoàng Kiệu Phu đầy sắc màu truyền kỳ từ khi nào thành người buôn bán nhỏ, cần nuôi gia đình sống qua ngày? Không, phải nói là quỷ.
- Cái này phải xem khách nhân.
Thanh niên áo vàng không để bụng bị Lý Thất Dạ mỉa mai, cười tươi như hoa nói:
- Cái gọi là sắc màu truyền kỳ chỉ đúng với khách nhân bình thường. Nghe nói quan nhân vào Tổ Lưu, được tôn làm khách quý. Quan nhân như tiên cửu thiên giáng trần thì dĩ nhiên ta chỉ là tiểu nhân vật. - À, ta hiểu rồi, ngươi muốn bắt quan hệ với Tổ Lưu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hoàng Kiệu Phu ơi Hoàng Kiệu Phu, ngươi vẫn không sửa tính.
- Nói vậy khách nhân biết tiểu nhân?
Hoàng Kiệu Phu bắt gậy leo lên, cười tươi thân thiện làm quen với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hoàng Kiệu Phu, ngươi chết mấy lần?
Lý Thất Dạ nghiêm túc nhìn thanh niên.
Hoàng Kiệu Phu giật nảy mình, gãi đầu nói:
- Không biết khách quan nói cái gì, ta còn đang tuổi xuân phơi phới, tính tuổi trong Phong Đô thành thì tiểu nhân sống thêm một, hai vạn năm không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu, nói:
- Hoàng Kiệu Phu, ngươi thật sự không khác đi chút nào. Nói về vấn đề chính đi, ta có chuyện tìm ngươi.
Hoàng Kiệu Phu tỉnh táo lại, nói ngay:
- Không biết khách quan cần phục vụ gì? Chỉ cần khách quan muốn thì tiểu nhân bảo đảm vừa lòng. Khách quan cần gì tiểu nhân cũng sẽ tìm được ngay.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Hoàng Kiệu Phu:
- Ta không muốn nhiều, bí kíp, mệnh công, thọ pháp, bí thuật của Phong Đô thành, mỗi thứ một ít, cỡ đẳng cấp đại hiền, loại dựng nước phong thần.
Hoàng Kiệu Phu tươi cười, xoa tay nói:
- Hơi khó khăn.
Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Kiệu Phu, nói:
- Ngươi có tin ta ném ngươi vào Dạ Hải không? Nếu nói trong Phong Đô thành có thứ nào Hoàng Kiệu Phu không tìm được thì không mấy ai làm được nữa.
Hoàng Kiệu Phu vẫn cười:
- Ha ha ha, đại gia khen ta hơi quá.
Hoàng Kiệu Phu khó xử nói:
- Đại gia nên biết giá thị trường, người chết trong Phong Đô thành, nếu để lại xác cơ bản chìm xuống đáy sông. Tuy mỗi năm có người đến chịu chết, có lão già vui vẻ chết tại đây, nhưng bọn họ thuộc loại chết không thấy xác.
Lý Thất Dạ phất tay nói:
- Được rồi Hoàng Kiệu Phu, đừng dài dòng nữa, ta không có thời gian trả giá với ngươi. Tìm bí kíp cho ta, muốn bao nhiêu cá Dạ Dương cứ nói thẳng.
Hoàng Kiệu Phu cười tủm tỉm, gãi đầu làm bộ dáng vừa nhớ ra, vỗ đùi cái đét:
- Ta chợt nghĩ ra hình như ta có một cái hộp, bên trong có mấy quyển bí kíp.
Hoàng Kiệu Phu mò trong tay áo lấy một cái hộp dài cũ kỹ ra.
Hoàng Kiệu Phu đưa hộp dài cho Lý Thất Dạ:
- Đại gia, mời xem thử có hợp ý không.
Lý Thất Dạ mở hộp dài ra nhìn, gật gù, vừa lòng nói:
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là giấu nhiều thứ tốt.
Lý Thất Dạ đưa hộp dài cho Thu Dung Vãn Tuyết:
- Muốn tìm lại bí kíp đã mất của Tuyết Ảnh quỷ tộc có lẽ không được, chỗ này có mấy quyển bí kíp thích hợp cho Tuyết Ảnh quỷ tộc, chắc chắn là thứ tốt, nàng mang về đi.
Thu Dung Vãn Tuyết kinh ngạc nói:
- Nhưng mà . . .
Mũi Thu Dung Vãn Tuyết cay cay, trái tim hòa tan, rất cảm động. Giờ phút này, hốc mắt Thu Dung Vãn Tuyết ướt nước. Thu Dung Vãn Tuyết muốn lao vào ngực Lý Thất Dạ khóc rống, nhưng nàng cố nén.
Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng, không phải loại người xúc động, ngược lại nàng trầm ổn trang trọng. Thu Dung Vãn Tuyết rất cảm động, nàng rất muốn lao vào ngực Lý Thất Dạ khóc.
Thu Dung Vãn Tuyết đến Phong Đô thành là để tìm về pháp điển quan trọng của Tuyết Ảnh quỷ tộc, nàng không ôm hy vọng gì, không ngờ Lý Thất Dạ nhớ kỹ.
Đây là bí kíp đại hiền đẳng cấp phong thần, ai cũng thèm thuồng, nhưng Lý Thất Dạ tặng cho Thu Dung Vãn Tuyết. Nàng quá cảm động, kiềm lòng không đậu.
Lý Thất Dạ cảm giác Thu Dung Vãn Tuyết cảm động, mỉm cười nói:
- Công pháp của quỷ tộc không thích hợp với ta, cất đi.
Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu không để mình khóc, nàng lặng lẽ cất hộp dài, siết chặt nắm tay. Thu Dung Vãn Tuyết thầm thề công tử kêu nàng làm gì thì nàng cũng đồng ý hết.
Thu Dung Vãn Tuyết nhận hộp dài xong Lý Thất Dạ hỏi Hoàng Kiệu Phu:
- Ngươi muốn bao nhiêu cá Dạ Dương?
Hoàng Kiệu Phu cười tươi nói:
- Nếu là công tử gia trặng cho giai nhân thì là chuyện tốt, tiểu nhân không dám lấy nhiều, một trăm con cá Dạ Dương đủ rồi.
Thu Dung Vãn Tuyết rất khó tin, một trăm con cá Dạ Dương tuyệt đối không mua nổi bí kíp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!