Đối với Đế Tọa đây là trận chiến cuối cùng, không phải kẻ thù chết thì là gã chết.
Huyết khí của Đế Tọa bất tận, tiếng ầm ầm không dứt. Khi thọ luân xoay chuyển, thọ huyết rực rỡ chói mắt, mỗi giọt thọ huyết như ẩn chứa thiên địa tinh khí độc nhất vô nhị. Mỗi giọt thọ huyết có sinh mệnh vô tận. Mỗi giọt thọ huyết nặng như núi cao. Mỗi giọt thọ huyết nhỏ xuống thì đại đạo ầm vang. Lúc này Đế Tọa hao tổn thọ huyết của mình, định dùng đạo pháp mạnh nhất trấn áp, chém giết Lý Thất Dạ.
Nhìn Đế Tọa có huyết khí kinh người, dùng cả thọ huyết, mọi người rung động:
- Đế Tọa định thi triển công pháp gì? Đế thuật, thiên mệnh bí thuật hay cấm kỹ?
Cường giả hiểu biết Đế Tọa thì lắc đầu, nói:
- Không thể nào! Đế Tọa là người rất kiêu ngạo, Lý Thất Dạ không dùng cấm kỹ hoặc thiên mệnh bí thuật trấn áp hắn, Đế Tọa sẽ không dựa vào thuật vô địch của người đi trước đánh bại Lý Thất Dạ. Chắc Đế Tọa dùng thuật vô địch của riêng mình trấn áp Lý Thất Dạ. - Chẳng lẽ . . . Đế Tọa trừ thương đạo ra còn sáng tạo thuật vô địch nào khác?
Có phỏng đoán này làm đám người biến sắc mặt.
Đối với nhiều người, dù là lão tổ đại giáo, nếu sáng tạo ra công pháp tuyệt trần như thương đạo, kỳ lân cước đã là chuyện rất đáng giá.
Nhưng bây giờ xem ra thành tựu của Đế Tọa không chỉ có kỳ lân cước, thương đạo, gã còn thuật vô địch khác.
Điều này làm đám người tim đập nhanh. Trừ thương đạo, kỳ lân cước ra Đế Tọa còn sáng tạo thuật vô địch gì đây? Chẳng lẽ gã có chiêu thức mạnh hơn cả chín thương thức vô địch?
Đám người cảm thấy rất khó tin, dù là lão tổ đại giáo đều cho rằng chín thương thức vô địch đã là cực hạn của Đế Tọa, ít ra đối với một thiên tài chưa thành tựu đại hiền là vậy.
Nếu Đế Tọa có công pháp vô địch hơn thì quá đáng sợ, hèn gì gã được gọi là thiên tài số một U Thánh giới.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Vù vù vù vù vù!
Khi huyết khí của Đế Tọa phát huy đến mức tận cùng, không gian đột nhiên rung động một cái. Trong phút chốc thiên địa tối sầm, trời trăng lu mờ.
Đế Tọa toát ra ánh lửa nhạt, ánh lửa như khói đen như bóng đêm. Giờ phút này, thiên địa bị màn đêm bao phủ, Đế Tọa dùng sắc đen của mình thay đổi thiên địa.
Bị màu đen nhạt trùng kích, Lý Thất Dạ lùi một bước, sau đó hắn biến sắc mặt. Nhưng đã muộn.
Màu đen thu về tự hình thành một vực, Lý Thất Dạ và Đế Tọa ở trong vực đó. Trong vực không có trời trăng, không có ngân hà, không có hoa cỏ cây cối, không có chim bay cá nhảy côn trùng, không có cả vạn đạo pháp tắc.
Trong vực này thiên địa vạn vật mờ nhạt, vạn đạo chư pháp cũng nhòe đi. Mọi thứ mất sắc màu, mất sức sống, trừ Đế Tọa ra.
Lý Thất Dạ bị nhốt trong vực đó, nét mặt hắn sa sầm. Lý Thất Dạ vội vận chuyển công pháp nhưng không có phản ứng gì, dường như thiên địa vạn pháp đều tĩnh lặng trong chỗ này.
Lý Thất Dạ hú dài:
- Mở!
Lý Thất Dạ vận chuyển đạo cơ biến thành Côn Bằng hỗn độn.
Bốp!
Đạo cơ biến thành Côn Bằng hỗn độn không bay lên được, Côn Bằng hỗn độn giương cánh bỗng chốc rơi xuống. Đạo cơ mất lực lượng, mất đi thiên địa tinh khí, mất lực lượng đại đạo. Trong khoảnh khắc này đạo cơ hay đạo pháp đều như bom bóng xì hơi, không thể bay lên. - Trong đại đạo của ta ngươi mãi mãi không cách nào thi triển đạo pháp, ngươi vĩnh viễn bị phong tỏa trấn áp, đây là đạo của ta . . . Chư ảm!
Đế Tọa khống chế một vực nhìn xuống Lý Thất Dạ, một chỉ bay tới đánh vào người hắn.
Ầm!
Lý Thất Dạ một chỉ đánh bay, chỉ đâm vào ngực hắn, để lại lỗ máu đáng sợ, máu phun ra.
Lý Thất Dạ bị đánh bay bò dậy, hú dài:
- Ta không tin tà, mở ra!
Lý Thất Dạ định vận chuyển chư pháp, thúc giục đại đạo pháp tắc. Nhưng tại đây vạn đạo chi pháp như trái bóng xì hơi, không có tác dụng gì.
Ầm!
Đế Tọa lại đánh bay Lý Thất Dạ, hắn phun búng máu. Đế Tọa không vội giết Lý Thất Dạ, vì gã nắm chắc phần thắng.
Đế Tọa kiêu ngạo nói:
- Dù là đế thuật tại đây phát huy uy lực có hạn. Ta nói rồi, trước đại đạo chư ảm của ta thì vạn đạo chư pháp đều ảm đạm, nếu ngươi không tin cứ thử đế thuật xem!
Nhìn tình huống đảo ngược, mọi người biến sắc mặt, hoảng sợ.
- Đây là đạo gì?
Nếu rơi vào đại đạo của Đế Tọa thật đúng là vạn đạo chư pháp đều ảm đạm,mất hết hiệu lực, đế thuật cũng bị ảnh hưởng, quá đáng sợ. Nếu đúng vậy, người nào cường đại cách mấy bị đại đạo của Đế Tọa trấn áp sẽ như cá nằm trên thớt, không có sức phản kháng. - Cái . . . Này . . . Quá . . . Đáng sợ!
Cường giả quỷ tộc hay đại nhân vật tộc khác đều rợn gai ốc, kinh hoàng. Đại đạo như thế uy hiếp bất cứ ai.
Thiên Luân Hồi đứng ở góc trời biến sắc mặt, đại đạo đó làm gã sợ hết hồn.
Có lão tổ rất rành về Vạn Cốt Hoàng Tọa biến sắc mặt nói:
- Chư ảm, chư ảm, chư ảm! Ta nhớ ra rồi, đạo này từng là truyền thuyết!
Lão tổ nhớ đến một truyền thuyết, hét thất thanh:
- Đấy là Diệu Thế tiên đế sáng ý ra. Truyền thuyết lúc cuối đời Diệu Thế tiên đế được một đoạn chân văn của Tử Thư, một trong Cửu Đại Thiên Thư được nhiều ích lợi. Có một suy nghĩ về đại đạo vô thượng, tiếc rằng khi đó Diệu Thế tiên đế đã thành tựu tiên đế nên không thể thực tiễn được. Tuy nhiên Diệu Thế tiên đế tạo ra dàn giáo đại đạo vô thượng này đặt tên là chư ảm. - Tử Thư một trong Cửu Đại Thiên Thư? Thứ đó thật sự tồn tại?
Mọi người hoảng sợ, vì cho đến nay Cửu Đại Thiên Thư chỉ là truyền thuyết, chưa từng có ai trông thấy.
Trong tổ sơn phát ra giọng lão tổ Vạn Cốt Hoàng Tọa:
- Đúng vậy! Đây là chư ảm mà Diệu Thế tiên đế chúng ta nghĩ ra, chỉ mình Đế Tọa thực hiện được!
Vạn Cốt Hoàng Tọa chính thức thừa nhận, mọi người hút ngụm khí lạnh. Đây là ý tưởng của Diệu Thế tiên đế lúc về già, đại đạo vô thượng đáng sợ biết bao.
Vạn Cốt Hoàng Tọa là nhất môn tam đế, lần lượt ra Vạn Cốt tiên đế, Dưỡng Sinh tiên đế, Diệu Thế tiên đế. Mà Diệu Thế tiên đế tụ tập sở trường của hai tiên đế trước, sau này thành một trường phái riêng, chịu tải thiên mệnh, thành tựu tiên đế.
Diệu Thế tiên đế ở tuổi xế chiều tưng được mấy tờ chân ngôn liên quan Tử Thư, truyền thuyết chân ngôn lưu truyền từ Tử Thư.
Thử Thư là một trong Cửu Đại Thiên Thư, ghê gớm biết mấy, nghịch thiên vô thượng. Chỉ đôi câu vài lời, nếu tham ngộ ra sẽ được ích lợi lớn lao.
Sau khi Diệu Thế tiên đế tham ngộ mấy tờ chân ngôn thì nảy ra một ý nghĩ to gan, có phương hướng hoàn toàn mới. Một đại đạo vô thượng cấu tạo trong lòng Diệu Thế tiên đế.
Tiếc rằng lúc ây Diệu Thế tiên đế đã là tiên đế, chịu tải thiên mệnh. Thiên mệnh đã công nhận dạo của Diệu Thế tiên đế, hòa cùng thiên mệnh. Nếu Diệu Thế tiên đế sáng tạo đại đạo mới, sáng tạo đại đạo vô thượng thuộc về mình thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Sau này Diệu Thế tiên đế không sáng tạo ra đại đạo vô thượng đó, chỉ đặt dàn giáp để lại cho Vạn Cốt Hoàng Tọa, đặt tên là chư ảm. Diệu Thế tiên đế hy vọng đệ tử Vạn Cốt Hoàng Tọa đời sau có người hoàn thành đại đạo vô thượng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!