Lý Thất Dạ cười nói:
- Cần gì biết? Với ta thì không cần biết.
Yêu vương dược sư hỏi:
- Không . . . Không thể nào. Nếu không biết phối phương thì làm sao tôi luyện ra kim tán?
Tử Yên phu nhân, các yêu vương nhìn Lý Thất Dạ. Bọn họ không phải dược sư nhưng làm tu sĩ Thạch Dược giới, biết nhiều thường thức dược đạo.
Không biết phối phương kim tán tuyệt đối không rèn luyện ra kim tán được, đây là thường thức cơ bản nhất. Dược sư, tu sĩ nào đều biết chuyện này.
- Vậy sao? Đó là đối với người khác, không có hiệu quả với ta.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Tinh thọ dược hay luyện mệnh đan cũng vậy, dù là tôi kim tán đều giống nhau. Luyện đan tôi dược, căn nguyên của nó là lấy tinh hoa, tận dụng công hiệu. Miễn ngươi tinh thông các loại dược lý dược liệu liền biết loại dược nào phối với dược nào trong điều kiện nào có dược hiệu gì. - Vi dụ kim tán của ngươi, vừa có xích hạt độc vừa có âm xà thảo, vậy xích hạt độc phải phối với âm xà thảo, tinh hoa hai thứ hòa hợp có thể cầm máu nối xương. Tôi hai cái lại phải là lửa mạnh. Ví dụ trong dược liệu này có đảm lãnh thạch, loại thạch chính là để đốt cháy dung hòa tinh hoa của xích hạt độc, âm xà thảo . . .
Lý Thất Dạ từ tốn giảng giải.
Dược lý thâm ảo nhất, dược đạo phức tạp nhất từ Lý Thất Dạ nói ra đơn giản mà dễ hiểu như chuyện bình thường.
Mỗi loại dược lý dược liệu được Lý Thất Dạ kể vanh vách, làm người ta khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nghe Lý Thất Dạ nói một loạt, Tử Yên phu nhân, mười tám yêu vương sợ ngây người, thật sự hóa đá. Dù không phải dược sư cũng có thể nghe hiểu lời Lý Thất Dạ nói, khiến bọn họ nhận ra hắn đáng sợ cỡ nào.
Lý Thất Dạ nhìn Tử Yên phu nhân, mười tám yêu vương hóa đá, lạnh nhạt nói:
- Dược hay đan cũng vậy, trên nguyên tắc chúng ta không sáng tạo, không phải bảo chúng ta sáng tạo phối phương nào đó mà là chúng ta phát hiện phối phương. Bởi vì dược lý vốn tồn tại, chẳng qua người đời không phát hiện diệu dụng của nó.
Tử Yên phu nhân, mười tám yêu vương ngây ngốc không nói nên lời. Mặc kệ bọn họ có phải là loại tâm cao khí ngọa hay không, giờ này khắc này bọn họ tâmôn phái hục khẩu phục.Tử Yên phu nhân, mười tám yêu vương bị tạo nghệ dược đạo của Lý Thất Dạ rung động, bọn họ cảm thấy trên đời không còn ai tranh phong về dược đạo với hắn được nữa.
Yêu vương dược sư té ngồi tại chỗ:
- Đời . . . Này . . . Ta . . . Ta học uổng . . . Không . . . Không biết . . . Được chút cơ bản.
Yêu vương dược sư có tạo nghệ cao nhất trong thần hầu Cự Trúc quốc, được người ngoài gọi là đệ nhất dược sư dược hoàng Cự Trúc quốc. Nhưng hôm nay yêu vương cảm thấy tài học cả đời mình, tham ngộ dược đạo, nắm giữ dược lý không đáng nhắc tới. So với nam nhân trước mắt, Lý Thất Dạ tựa biển cả mênh mông, yêu vương dược sư chỉ là một giọt nước biển.
Giọt nước biển thật nhỏ bé so với biển cả mênh mông, nhỏ xíu xìu xiu.
Lần đầu tiên yêu vương dược sư cảm thấy mình thật nhỏ nhoi, tuy dược đạo đương thời trong Thạch Dược giới có rất nhiều dược sư mạnh hơn gã, nhưng gã có tự tin tạo nghệ của mình không cao nhất cũng khá nổi tiếng.
Hôm nay so với Lý Thất Dạ đập nát tự tin của yêu vương dược sư, gã cảm thấy mình không học được chút cơ bản dược đạo, tạo nghệ của gã không đáng nhắc đến.
Không chỉ yêu vương dược sư ngã ngồi, mấy yêu vương đồi ngồi bệch xuống. Bọn họ không phải dược sư nhưng cũng hiểu tạo nghệ của Lý Thất Dạ kinh khủng cỡ nào.
Một lúc sau Tử Yên phu nhân tỉnh táo lại từ giật mình, mở miệng hỏi:
- Lý công tử, không biết ngươi tu luyện dược đạo bao lâu rồi?
- Tu luyện dược đạo bao lâu?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Ta không tính, nhưng với ta thì luyện đan tôi dược chỉ là hứng thú, lúc rảnh thì giải trí cho vui.
yêu hoàng như Tử Yên phu nhân nghe xong lắp bắp suýt nghẹn:
- Hứng . . . Hứng . . . Hứng thú?
Không chỉ Tử Yên phu nhân suýt sặc, mười tám yêu vương cũng vậy.
- Chỉ là hứng thú?
Có yêu vương muốn quỳ xuống, đây không phải phóng đại.
Lý Thất Dạ nói nghe rất oách, hắn cũng có bản lĩnh đó, không ai cảm thấy hắn nói bốc phét.
Nghe Lý Thất Dạ nói, yêu vương dược sư rất muốn tìm đậu hủ đập đầu tự tử. Đây chỉ là hứng thú? Chỉ hứng thú chơi đã có thể trở thành dược đế, vậy đám dược sư cuyên môn, thậm chí suốt đời dốc sức tu luyện dược đạo nên tự sát cho rồi. Người ta cả đời không thể trở thành dược đế, Lý Thất Dạ chỉ chơi cho vui đã là dược sư, còn cho người ta sống không?
Tử Yên phu nhân, mười tám yêu vương không còn lời nào để nói, bọn họ không cảm thấy Lý Thất Dạ nói ngông.
Tử Yên phu nhân, các yêu vương rời đi. So với vừa rồi thì thái độ của các yêu vương cung kính hơn hẳn. Trong Thạch Dược giới, dược sư có địa vị cực kỳ cao quý, thực lực của Lý Thất Dạ ngang ngửa dược đế, hỏi sao các yêu vương không cung kính?
Trước khi đi, Tử Yên phu nhân mời Lý Thất Dạ:
- Hay Lý công tử vào cung ở mấy ngày?
Tử Yên phu nhân cảm thấy Lý Thất Dạ là dược sư tuyệt thế vô song, nàng hy vọng có thể giữ hắn lại.
Lý Thất Dạ từ chối ngay:
- Không cần, ta ở đây khá thoải mái.
Lý Thất Dạ không muốn, Tử Yên phu nhân không kèo nài gì. Khi đi Tử Yên phu nhân dặn dò Cổ Tùng yêu vương phải chiêu đãi Lý Thất Dạ cho tốt, không được chậm trễ.
Hôm sau, trong hoàng cung, hoàng chủ Tử Yên phu nhân lại mở cuộc họp lớn. Mười tám yêu vương cùng tham gia.
Khởi đầu cuộc họp, Tử Yên phu nhân mở miệng nói:
- Chủ đề hôm nay là về Lý công tử, các yêu vương tự do phát ngôn.
Mười tám yêu vương nhìn nhau, bọn họ không biết nên nói cái gì.
Có một yêu vương lên tiếng:
- Bệ hạ, dược sư nghịch thiên như Lý công tử nếu chúng ta giữ lại được, nếu Cự Trúc quốc có một vị dược đế thì tương lai khắp Thạch Dược giới còn ai, môn phái nào không xem trọng mình?
Các yêu vương khác nhìn nhau, Tử Yên phu nhân cười khổ.
Tử Yên phu nhân khẽ thở dài:
- Chúng ta lấy cái gì níu giữ hắn? Một vị dược đế, dù bây giờ không phải thì tương lai chắc chắn là dược đế. Người cao quý không thể tả như vậy chúng ta lấy gì giữ lại?
Mười tám yêu vương im lặng. Đúng vậy, một vị dược đế dù trong thời đại nào cũng bị giành giật, đừng nói Cự Trúc quốc, dù là đế thống tiên môn cũng sẽ quỳ cầu. Một vị dược đế là báu vật vô giá.
Tử Yên phu nhân thở ra:
- Lý công tử đồng ý tham gia đại hội dược sư thay chúng ta đã tốt lắm rồi.
Không phải Tử Yên phu nhân thiếu tự tin, nàng hiểu dược đế quý giá, đắt hàng cỡ nào.
Phi Ưng yêu vương trầm giọng nói:
- Thạch Hạo là cái cớ không tệ, Lý công tử rất chú trọng Thạch Hạo.
Yêu vương khác nghe xong nhìn nhau, cảm thấy Phi Ưng yêu vương nói có lý.
Yêu vương khác lên tiếng:
- Phi Ưng yêu vương nói có lý, dù chúng ta không thể giữ Lý công tử lại có thể mời hắn trên danh nghĩa, treo danh ở Cự Trúc quốc, vậy chúng ta vẫn được ích lợi lớn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!