Lý Thất Dạ nhìn lấy Tử Yên phu nhân, nhìn nữ nhân ôn nhu mà cao quý trước mắt này, nàng thật là có chút giống Nhạn nhi năm đó. Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng chậm rãi nói ra: - Cự Trúc quốc, nơi này là một khu vực tĩnh lặng, là một mảnh yên ổn chi địa, ta không hy vọng đưa nó vào bên trong gió tanh mưa máu. Trong tương lai, con đường ta đi tất nhiên máu chảy thành sông, thi cốt như núi. . . - . . . Bất luận chư thiên cao bao nhiêu, bất luận vạn giới xa thế nào, ta đều sẽ giết tới cuối cùng. Như vậy đại địa hoàn toàn yên tĩnh liền lưu lại nơi này đi, ta không hy vọng buộc chặt nó ở trên chiến xa của ta!
Nói đến đây, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong nội tâm có chỗ buồn vô cớ.
Giờ khắc này, Tử Yên phu nhân không khỏi ngây ngốc một chút, tại thời khắc này nàng tựa hồ có một loại ảo giác, trong lúc giật mình, nàng giống như thấy được ở trên đại đạo dài dòng buồn chán, Lý Thất Dạ cô độc đi tới, phía sau hắn chính là biển máu vô tận, thi thể vạn địch ở nơi đó chìm nổi, sau lưng hắn, chư thần từ Tiên đô kêu thảm.
Thật vất vả, Tử Yên phu nhân lấy lại tinh thần, nàng không khỏi giật mình một cái, trong nội tâm vì đó run lên. Vừa rồi loại ảo giác này thực sự là làm cho người ta vì đó rợn cả tóc gáy, cái này khiến nàng không khỏi cảm thấy chuyện như vậy trong tương lai nhất định sẽ phát sinh. - Còn có một chút ngươi nói sai, trong mắt ta, Cự Trúc quốc không tồn tại vấn đề miếu lớn miếu nhỏ, trong mắt của ta, Cự Trúc quốc là một mảnh tịnh thổ để cho ta ưa thích. Nếu có thể, ta hi vọng có một ngày dừng lại ở chỗ này, ngừng chân ở chỗ này.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Tử Yên phu nhân nói.
Tử Yên phu nhân không khỏi nói:
- Đã như vậy, vậy không bằng lưu lại, đối với công tử, ta nghĩ trên dưới Cự Trúc quốc ta nhất định hoan nghênh. Công tử có thể đem Cự Trúc quốc coi như nhà của mình, tùy thời có thể tới. - Nhà…
Lý Thất Dạ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn phương xa, một lát sau hắn cười cười, khe khẽ lắc đầu, nói ra:
- Cái này đối ta mà nói là chuyện không thể nào.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nhìn lấy Tử Yên phu nhân cười nói:
- Nếu như ngươi nguyện ý theo ta đi, ta hết sức vui vẻ mang ngươi đi. Đi theo ta đi, trong tương lai, ngươi nhất định có thể nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh phong.
Lý Thất Dạ nói như vậy để Tử Yên phu nhân không khỏi ngây ngốc một chút. Nếu là những cô gái khác nghe được Lý Thất Dạ nói, chỉ sợ sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là đùa giỡn mình, có lẽ là chiếm tiện nghi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nhưng mà Tử Yên phu nhân lại không cho rằng như vậy, mặc dù Lý Thất Dạ nói như vậy, nhưng mà, từ trong lời nói của Lý Thất Dạ, từ trong thần thái của Lý Thất Dạ, nàng không nhìn thấy ý ngả ngớn đùa giỡn. Trên thực tế, đây không phải lần thứ nhất Lý Thất Dạ nói lời tương tự, lần trước ở phủ đệ của Cổ Tùng Yêu Vương, Lý Thất Dạ cũng đã nói lời tương tự. "Oanh" một tiếng, ngay thời điểm Tử Yên phu nhân ngẩn người, đột nhiên, một cỗ khí tức vô cùng bàng bạc phóng lên tận trời, cỗ khí tức này vô cùng cường đại, tựa như thao thiên cự lãng, bọt nước nhấc lên bay thẳng bầu trời, khí tức mạnh mẽ như vậy trong chốc lát tựa như bao phủ đại địa, bao phủ toàn bộ quốc đô. - Chuyện gì phát sinh?
Đột nhiên khí tức vô địch lập tức bộc phát, không có bất kỳ dấu hiệu gì, bao phủ toàn bộ quốc đô, cái này khiến vô số con dân cùng hàng ngàn hàng vạn tu sĩ trong quốc đô không khỏi vì đó hãi nhiên, ở dưới khí thế cường đại vô cùng như thế, bất luận là Vương Hầu hay là Cổ Thánh, cũng vì đó run rẩy. - Đại Hiền!
Khi một cỗ khí tức vô cùng cường đại này bộc phát, Tử Yên phu nhân lập tức đứng lên, sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:
- Đây là một đại giáo lão tổ!
Quốc đô của Cự Trúc quốc có thể nói là đại thành, mặc dù nói đương thời đại giáo lão tổ sẽ không dễ dàng lộ mặt, nhưng mà, những năm này đến nay y nguyên có đại giáo lão tổ xuất nhập quốc đô.
Nhưng mà, bất luận là đại giáo lão tổ của cương quốc truyền thừa nào xuất nhập quốc đô, chỉ sợ cũng sẽ không làm càn như thế. Lúc này, vị đại giáo lão tổ kia đột nhiên bộc phát khí thế vô địch, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ quốc đô, tựa như muốn trấn áp toàn bộ quốc đô.
Ý vị này đối phương không chỉ là hung hăng càn quấy, thậm chí có thể nói là nhằm vào Cự Trúc quốc mà đến.
- Đại Hiền?
Cảm nhận được cỗ khí tức này, Lý Thất Dạ chỉ híp một con mắt, thần sắc không có quá nhiều biến hóa, coi như là Đại Hiền, với hắn mà nói cũng không có sự tình gì lớn. - Bệ hạ, không xong, không xong.
Lúc này Cổ Tùng Yêu Vương vội vàng vọt vào, vừa thấy được Tử Yên phu nhân cùng Lý Thất Dạ, hắn vội vàng nói:
- Bệ hạ, việc lớn không tốt, xảy ra chuyện lớn.
- Yêu Vương, đã xảy ra chuyện gì hốt hoảng như vậy?
Tử Yên phu nhân không khỏi trầm giọng hỏi.
Trên thực tế, coi như Cổ Tùng Yêu Vương không hoảng hốt, nàng cũng biết xảy ra chuyện lớn, đột nhiên có một vị Đại Hiền ở trong quốc đô bộc phát khí tức vô địch, đây là xu thế muốn trấn áp quốc đô, không hề nghi ngờ, kẻ đến không thiện, cái này nói rõ hướng về phía Cự Trúc quốc mà đến. - Hoàng Phủ thế gia, người Hoàng Phủ thế gia đến.
Sắc mặt Cổ Tùng Yêu Vương khó coi, hắn vội vàng nói:
- Hoàng Phủ thế gia tới không ít người, một vị lão tổ tự mình suất lĩnh, mang theo ba vị nguyên lão, năm vị trưởng lão!
- Tiến đến rồi?
Ánh mắt của Tử Yên phu nhân không khỏi vì đó ngưng tụ, trầm giọng hỏi.
Cổ Tùng Yêu Vương vội vàng nói:
- Bọn hắn cũng không có tiến vào quốc đô, bọn hắn lưu ở bên ngoài đô thành. Lão tổ Hoàng Phủ thế gia đã đối với bọn người Phi Ưng huynh hạ thông điệp, muốn Cự Trúc quốc chúng ta cho Hoàng Phủ Hào một lời giải thích, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Nguyên lai, Hoàng Phủ Hào bị quất ra quốc đô, cái này khiến Hoàng Phủ thế gia thật vất vả mới tìm được Hoàng Phủ Hào. Sau khi Hoàng Phủ Hào bị tìm được, đã hấp hối, mặc dù Hoàng Phủ Hào không có chết, nhưng mà bị thương cũng không nhẹ, chỉ sợ cần nằm trên giường một đoạn thời gian.
Hoàng Phủ thế gia lão tổ vội vàng mang theo Hoàng Phủ gia chạy trở về trị liệu, sau khi Hoàng Phủ Hào thương thế ổn định lại, người của Hoàng Phủ gia lại thế nào nuốt được một hơi này? Cho nên, Hoàng Phủ thế gia lão tổ mang theo một nhóm cường giả của Hoàng Phủ thế gia chạy đến, muốn Cự Trúc quốc cho một cái công đạo. - Nếu không thế nào, muốn huyết tẩy quốc đô của Cự Trúc quốc chúng ta sao?
Tử Yên phu nhân không khỏi thần thái lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Cổ Tùng Yêu Vương không khỏi vuốt mồ hôi lạnh, nói ra:
- Rất có thể, xem ra, Hoàng Phủ thế gia sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu chúng ta không cho bọn hắn một cái công đạo, xem tư thế của bọn hắn, bọn hắn sẽ đánh vào, chỉ sợ Phi Ưng Yêu Vương không cách nào chống đỡ được.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!