Tử Yên phu nhân nghe được Lý Thất Dạ nói, trong nội tâm nàng minh bạch thiếu gia không phải đến xem cảnh đẹp . Bất quá, Tử Yên phu nhân cũng không có hỏi vì cái gì, nàng chỉ là ôn nhu tỉ mỉ giúp hắn bó lấy áo lông đắp lên trên người.
Mà Lý Thất Dạ thì hưởng thụ lấy Tử Yên phu nhân hầu hạ, nhắm mắt nửa nằm ở nơi đó, tựa như ngủ thiếp đi.
Xe một đường đi tới, dẫn tới không ít người ghé mắt. Hiện tại Thiên Tùng Sơn có thể nói khách khứa như mây, mỗi một tòa sơn phong, mỗi một tòa u cốc đều có tân khách vào ở, hơn nữa các nơi đều có tân khách vãng lai, mười phần náo nhiệt.
Vốn là, giống như Lý Thất Dạ dạng người bình thường không có gì lạ này cũng không làm cho người chú mục, mà Lý Thất Dạ ngồi xe càng không có gì phô trương đáng nói, tân khách tới nơi này, quá nhiều người lấy Thụy Thú kéo xe, đối với người có chút thân phận mà nói, giao mã kéo xe là tiêu chuẩn tọa kỵ thấp nhất.
Mà Lý Thất Dạ lấy một đầu Thủy Ngưu kéo xe, lộ ra quá bần hàn. Người như vậy, dạng tọa kỵ này, có thể nói khó để cho người ta nhìn nhiều.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác ở trên xe ngựa ngồi lại là Tử Yên phu nhân. Tử Yên phu nhân không chỉ là nhất quốc chi quân, một Đại Yêu Hoàng, càng là một đại mỹ nhân, ở thế hệ trẻ tuổi, Tử Yên phu nhân cũng được hưởng nổi danh.
Hiện tại một mỹ nhân như Tử Yên phu nhân, ở bên người Lý Thất Dạ tùy hành, hơn nữa chấp chưởng dây cương, ôn nhu quan tâm chiếu cố phục dịch Lý Thất Dạ, bức tranh dạng này như thế nào lại không làm người khác chú ý đây?
Tử Yên phu nhân là một Đại Yêu Hoàng, nhất quốc chi quân, hơn nữa là mỹ nữ rất nổi danh của Dược Vực, bây giờ lại nhu tình như nước phục dịch một vô danh tiểu bối, này làm sao không khiến người ta ghé mắt?
Người ái mộ cùng người theo đuổi Tử Yên phu nhân có thể nói rất nhiều, thấy một màn như vậy, không biết bao nhiêu người trong nội tâm lại ghen ghét lại hâm mộ, không ít người cũng kỳ quái vô danh tiểu bối bình thường kia đến tột cùng là lai lịch gì, vậy mà đạt được Tử Yên phu nhân ưu ái như thế.
Xe ngựa không nhanh không chậm chạy đi, dẫn tới không ít người bên ngoài nói nhỏ, không ít người chỉ trỏ, thấp giọng nghị luận.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần, tựa như ngủ thiếp đi, Tử Yên phu nhân ngồi ở bên người tương bồi, thỉnh thoảng, nàng cúi đầu nhìn lấy Lý Thất Dạ ngủ thiếp đi.
Nam tử trước mắt thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, thậm chí có thể nói tuổi chỉ sợ so với nàng còn nhỏ, nhưng mà, không biết vì cái gì, thời điểm ngồi ở bên cạnh hắn tương bồi, tựa hồ cho nàng một loại yên tĩnh không nói được.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trong lúc giật mình, nam tử thoạt nhìn so với nàng còn nhỏ, thoạt nhìn không có gì lạ kia, lại có thể cho nàng một loại cảm giác an toàn trước nay chưa có, phảng phất dù cho thiên băng địa liệt, Cửu Giới diệt vong, chỉ cần ở bên người nam tử kia liền có thể bình yên vô sự.
Nhìn nam tử bình thường phổ thông như vậy, lại không có phổ thông chút nào, chỉ có sau khi tiếp xúc, mới có thể hiểu nam tử trước mắt này là thâm bất khả trắc bực nào, là không thể tưởng tượng nổi bực nào. Cả người hắn tràn ngập thần bí, cả người hắn có ma lực không nói được, cho người ta một loại lực hấp dẫn không nói được.
Nam tử trước mắt này thoạt nhìn phổ thông bình thường, nhưng mà, đối với hắn mà nói, tựa hồ thiên địa vạn sự đều đã tính trước, tựa như hắn đã chấp chưởng càn khôn, cho người ta một loại ma lực không nói được. - Không nên mê luyến thiếu gia, thiếu gia chỉ là một truyền thuyết.
Không biết lúc nào, Lý Thất Dạ đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn lấy gương mặt tinh xảo mà xinh đẹp kia của Tử Yên phu nhân vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ đột nhiên mở hai mắt ra, cái này khiến Tử Yên phu nhân giật nảy mình, bị Lý Thất Dạ nói như vậy, Tử Yên phu nhân mặt đỏ lên, không khỏi lộ ra chút ít bộ dáng nữ nhân, nhẹ nhàng lườm Lý Thất Dạ một cái, nói ra: - Thiếu gia vẫn luôn là dạng tự luyến này sao?
Tử Yên phu nhân chính là một Đại Yêu Hoàng, nhất quốc chi quân, cho người ấn tượng cao quý uy nghiêm. Hôm nay bộ dáng nàng tiểu nữ nhân như vậy, để cho người ta thoạt nhìn không khỏi hai mắt tỏa sáng, thật sự là mỹ lệ làm rung động lòng người. - Cái này không gọi tự luyến.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói ra:
- Cái này gọi là chuyện đương nhiên. Thiếu gia ngươi mị lực không thể đỡ, khuynh đảo chúng sinh.
- Thiếu gia, khuynh đảo chúng sinh là hình dung nữ hài tử, ngươi là một nam nhi.
Tử Yên phu nhân dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn hắn, ba phần kiều mị nói ra.
Lý Thất Dạ cười cười, lôi kéo ngọc thủ mỹ lệ của nàng nhẹ nhàng vuốt, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, nói ra:
- Với ta mà nói, là khuynh đảo chúng sinh. Đương nhiên, với ta mà nói, ngươi cũng cho ta khuynh đảo, ta chính là thích cô gái như vậy.
Tử Yên phu nhân cười một tiếng, bên trong nụ cười nhàn nhạt mang theo một loại ngọt ngào không nói được, coi như trong nội tâm nàng minh bạch lời này của Lý Thất Dạ cũng không có ý tứ đùa giỡn nàng, trong nội tâm nàng cũng có một loại thỏa mãn trước nay chưa có.
Tựa hồ, giờ khắc này, ngay cả Hoàng Ngưu Long kéo lấy xe cũng thả chậm bước chân, nó không kinh động giờ khắc yên tĩnh cùng hưởng thụ này của Lý Thất Dạ.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, cũng không biết bao lâu, trải qua một tòa cự nhạc, ngọn núi này rất to lớn, cao vút trong mây, tựa như một cánh tay to lớn cắm vào thiên khung. - Thiếu gia muốn lên trên Thiên Tùng Sơn Ngộ Đạo Phong nhìn một chút hay không?
Tử Yên phu nhân nhìn thấy toà cao phong này, nói với Lý Thất Dạ:
- Rất nhiều người đến Thiên Tùng Sơn đều sẽ lên Ngộ Đạo Phong một chuyến. Ngộ Đạo Phong không chỉ ở Thiên Tùng Sơn, tại Dược Vực cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
- Ngộ Đạo Phong?
Lúc này Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, nhìn toà sơn phong thẳng nhập trong mây kia.
- Trên Ngộ Đạo Phong có thể ngộ đạo, thiếu gia muốn nhìn một chút sao?
Tử Yên phu nhân nhìn lấy Lý Thất Dạ, cười một tiếng, nhu tình như nước, nói ra:
- Nói không chừng thiếu gia có thể có chỗ lĩnh hội, có được đại đạo.
- Có được đại đạo? Ta chính là đại đạo.
Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy nói . Bất quá, hắn lại nhìn Tử Yên phu nhân bên người một cái, nói ra:
- Đã tới, vậy chúng ta liền lên một chút đi.
Không cần Tử Yên phu nhân lái xe, lúc này Hoàng Ngưu Long lôi kéo xe ngựa hướng Ngộ Đạo Phong chạy đi. Lúc bọn người Lý Thất Dạ leo lên Ngộ Đạo Phong, chỉ thấy phía trước Ngộ Đạo Phong có một vách đá dựng đứng, vách đá dựng đứng cực kỳ rộng, cả vách đá dựng đứng hiện đầy đường vân. Từng đạo từng đạo hoa văn rắc rối phức tạp này chính là tự nhiên hình thành, tựa hồ vách đá này gánh chịu trăm ngàn vạn năm tuế nguyệt, nứt ra từng đạo từng đạo đường vân.
Trên vách đá dựng đứng che kín hoa văn rắc rối phức tạp như thế, có một cái chưởng ấn, cái chưởng ấn này thoạt nhìn rất lớn, chí ít lớn như mặt bàn, hơn nữa cái chưởng ấn này thoạt nhìn không phải khắc đục vào, tựa hồ là có người một chưởng khắc ở trên vách đá, một cái chưởng ấn như thế ở trên vách đá, tự nhiên mà thành.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!