Lý Thất Dạ chỉ là cười một tiếng, đem lụa vàng này thu vào, chính như hắn nói, hắn là người có kiên nhẫn, một ngày nào đó, cái bóng nho nhỏ trên lụa vàng sẽ mở miệng cầu hắn.
Từ bên trong lụa vàng lấy được một số bí mật, Lý Thất Dạ bế quan trọn vẹn ba ngày. Đương nhiên, bí mật bên trong lụa vàng cũng không phải là công pháp, mà là một chút bí mật mà thế gian không cách nào biết đến.
Lý Thất Dạ bế quan ba ngày, hắn là đang suy tính lấy, hắn là ở trong lòng tìm cách, hắn cần một cái tính toán vô cùng hùng vĩ, đương nhiên, loại tính toán này chỉ có chính hắn biết.
Ở trong ba ngày Lý Thất Dạ bế quan này, Tử Yên phu nhân không dám đánh nhiễu hắn, nàng cũng không biết thiếu gia đang làm gì.
Ngày thứ hai Lý Thất Dạ đang bế quan, Thiết Nghĩ rốt cục trở về, hắn từ dưới đất xông ra, đụng phải Tử Yên phu nhân vì Lý Thất Dạ thủ quan.
- Ha ha ha, Tử Yên bệ hạ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tiểu yêu chính là vì công tử gia làm việc, tuyệt đối không phải người xấu gì.
Vừa thấy được ánh mắt vô cùng lăng lệ kia của Tử Yên phu nhân, Thiết Nghĩ nói gấp.
Tử Yên phu nhân nhìn Thiết Nghĩ một cái, chỉ là chậm rãi nói ra:
- Thiếu gia bế quan, tạm không tiếp khách.
- Cái kia tiểu nhân ở một bên chờ đợi vậy.
Thiết Nghĩ cũng mười phần thức thời. Nếu ở lúc này hắn có chút hành động không an phận, sẽ bị Tử Yên phu nhân đánh giết lập tức, cho nên, hắn ngoan ngoãn dừng lại ở một chỗ khác trong u cốc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ba ngày đi qua, "Chi" một tiếng, Lý Thất Dạ rốt cục xuất quan, nhìn bộ dáng hắn có chút rã rời, thật giống như cùng địch nhân đại chiến một trận vậy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Thiếu gia, ngươi không sao chứ.
Nhìn thấy bộ dáng Lý Thất Dạ mệt mỏi, Tử Yên phu nhân không khỏi lo lắng nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ánh mắt rơi vào Thiết Nghĩ dừng lại ở một chỗ khác trong u cốc.
- Công tử gia, ngươi rốt cục xuất quan.
Thiết Nghĩ vừa thấy được Lý Thất Dạ, lập tức nghênh đón tiếp lấy, hưng phấn nói ra:
- Không phụ công tử nhờ vả, tiểu nhân có thu hoạch.
Lý Thất Dạ nhìn Thiết Nghĩ một chút, sau đó nói với Tử Yên phu nhân:
- Tử Yên, ta có chút chuyện bận rộn, ngươi có rảnh ra ngoài giải sầu một chút cũng được.
Tử Yên phu nhân minh bạch thiếu gia có việc, không nói hai lời liền rời đi. Lý Thất Dạ mở cửa phòng để Thiết Nghĩ tiến vào.
Ở trong phòng, Thiết Nghĩ trịnh trọng lấy ra một cái bảo hạp, sau đó nói với Lý Thất Dạ:
- Quả thật là khó lường, chỗ kia tựa như lôi trì, làm cho không người nào có thể vượt qua nửa bước.
Nói xong, hắn đem mọi chuyện mình kiến thức nói cho Lý Thất Dạ.
Nghe được Thiết Nghĩ nói xong, ánh mắt của Lý Thất Dạ không khỏi ngưng tụ, sờ lên cái cằm, thì thào nói:
- Có chút ý tứ, xem ra Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không dễ dàng a.
- Ha ha, tiểu nhân mạo hiểm, vì công tử gia từ bên trong lấy một ít gì đó đến, công tử gia có thể cẩn thận nghiên cứu một chút, nói không chừng có thu hoạch.
Thiết Nghĩ hai tay dâng bảo hạp, trịnh trọng đưa cho Lý Thất Dạ.
- Xem ra ngươi cũng rất ghê gớm nha, ẩn vào không chỉ không có bị Thiên Tùng Thụ Tổ phát hiện, hơn nữa còn có thể lấy đồ vật bên trong, khó lường, thủ đoạn như vậy cực kỳ hiếm thấy, ta biết rõ có một loại bí thuật có thể làm được điểm này.
Lý Thất Dạ nhận bảo hạp, nhìn nhìn Thiết Nghĩ, cười nhạt một tiếng, nói ra.
Thiết Nghĩ cười khan một tiếng nói:
- Công tử gia nói đùa, ta chỉ là một tiểu yêu mà thôi, có thể thành công như thế, đều là nắm phúc của công tử gia, chỉ có công tử gia che chở, ta mới có thể thuận lợi đạt được chút vật nhỏ như vậy.
Đối với Thiết Nghĩ nói như vậy, Lý Thất Dạ chỉ là nở nụ cười, không có nhiều lời, sau đó thuận tay mở một tờ danh sách, đưa cho Thiết Nghĩ, nói ra:
- Ngươi làm việc cho ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Chuyện của ngươi liền bao trên người ta, linh dược đan thảo trên tờ danh sách này cũng không tính hiếm thấy, ngươi đi thu đủ chúng nó. Còn là mua hay là đoạt, đó chính là sự tình của ngươi. . . Còn có một hai vị chủ dược trọng yếu, chỉ có đi Dược quốc, tiến vào chủ mạch mà Dược quốc nắm trong tay mới có thể hái tới. Đến lúc đó ngươi cùng ta đi Dược quốc một chuyến, sau khi hái tới chủ dược thiếu hụt, ta liền luyện dược cho ngươi. - Đi Dược quốc? Dược Mạch chính là hoàng thất Dược quốc nắm trong tay a.
Nghe được Lý Thất Dạ nói, Thiết Nghĩ có chút hãi hùng khiếp vía, không khỏi thần thái trì trệ nói.
Lý Thất Dạ nhìn thấy thần thái hắn dạng này, trên dưới đánh giá hắn một phen, nói ra:
- Có vấn đề gì không?
Thiết Nghĩ cười khan một tiếng, xoa xoa đôi bàn tay, thần thái có chút xấu hổ, nói ra:
- Không có vấn đề gì, chỉ là tiểu nhân nghe nói hoàng thất Dược quốc mười phần không dễ gặp, không biết bọn hắn có gặp chúng ta hay không.
- Cái này không cần ngươi quan tâm, người ta muốn gặp chỉ sợ không phải ý ở bọn hắn.
Lý Thất Dạ nhìn Thiết Nghĩ nói ra:
- Ngươi không phải là không dám đi Dược quốc chứ.
- A, a, a, cái này bị công tử gia ngươi xem thấu.
Thiết Nghĩ xoa xoa đôi bàn tay, lúng túng cười khan nói:
- Công tử gia cũng biết, tiểu yêu giống như tiểu nhân dạng này, chưa thấy qua việc đời gì, nhìn thấy đại nhân vật, hai chân đều run lập cập.
Nói đến đây, Thiết Nghĩ nuốt một ngụm nước bọt, gượng cười nói ra:
- Công tử gia, ngươi cũng biết, Dược quốc là tồn tại dạng gì, một môn tam đế, là quái vật khổng lồ cường đại nhất Dược Vực. Loại tồn tại giống Dược quốc hoàng thất này, đó là cao không thể chạm, giống như là tiên nhân trên chín tầng trời. - Nói trọng điểm, đừng đi vòng.
Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói ra.
Thiết Nghĩ cười khan một tiếng, bận bịu xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
- Công tử gia, ngươi cũng biết, ta một tiểu nhân vật như thế, vừa thấy được hạng người vô song giống như hoàng thất Dược quốc, đó là dọa đến té cứt té đái, chỉ sợ sẽ ngã trên mặt đất không đứng dậy được. Mà công tử gia ngươi liền không giống với lúc trước, ngươi chính là vạn cổ kỳ tài, thiên hạ vô song, vĩ ngạn vô thượng, vạn nhất tiểu nhân xấu mặt, mất đi mặt mũi của công tử gia ngươi. . . - Ngươi tin ngươi lại đi vòng ta có thể đem ngươi bóp thành bánh quai chèo hay không?
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi quay đầu nói ra:
- Ta không muốn nghe chuyện ma quỷ như thế này, ta muốn nghe một câu tiếng người, tiếng người, ngươi biết cái gì là tiếng người không?
- Ha ha ha, công tử gia đã hiểu lầm, đã hiểu lầm.
Thiết Nghĩ bận bịu cười ha hả, sau đó không có cách, đành phải gục đầu xuống, đàng hoàng nói:
- Công tử gia, ngươi vì ta đi hái linh dược, tiểu nhân vô cùng cảm kích, tiểu nhân khắc trong tâm khảm. Chỉ là tiểu nhân một con tiểu yêu, không có can đảm vào Dược quốc, không bằng công tử gia để cho ta dừng lại ở biên cương Dược quốc thế nào, chờ công tử gia ngươi hái tới linh dược, ta sẽ cùng công tử gia hội hợp.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!