Thần kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang Cửu Châu, thần kiếm vừa trảm, chư thần rơi đầu, một kiếm chém xuống, thiên ngân bất tiêu. Dưới một kiếm, không biết bao nhiêu người hãi hùng khiếp vía, một kiếm tuyệt thế, có thể xưng vô địch.
Một kiếm chém xuống, tám cái đầu sư tử bị rơi, mặc dù đây không phải đầu sư tử chân chính, đây chỉ là hình ảnh, nhưng mà, thời điểm đầu sư tử bị chém xuống, Cửu Đầu Sư Đế cũng là đông đông đông liền lùi lại mấy bước.
Một thuẫn kích, không ai có thể ngăn cản, một kiếm ra, chính là vô địch, thấy một màn như vậy, tất cả mọi người sắc mặt đại biến, Mai Ngạo Nam cường đại, vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn hắn.
Mọi người đều biết, Mai Ngạo Nam danh khí thẳng bức Diệp Khuynh Thành, nhưng mà, có ai nghĩ qua, Mai Ngạo Nam đã cường đại đến có thể trảm Đại Hiền đây? Khi Mai Ngạo Nam vừa ra tay, làm trong lòng rất nhiều người phát lạnh.
Nếu không có Đế binh nơi tay, cao thủ Thánh Hoàng chi lưu đối địch với Mai Ngạo Nam, đó là tự tìm đường chết!
- Một đám gà đất chó cảnh mà thôi, cũng dám cùng ta tranh hùng.
Mai Ngạo Nam khinh thường nhìn mười tám Thiên Thiếu cùng Cửu Đầu Sư một chút, sau đó cười lạnh nói với Diệp Khuynh Thành:
- Diệp Khuynh Thành, xem ra trình độ của ngươi cũng không có gì đặc biệt, loại gà đất chó sành này cũng có thể làm chiến tướng của ngươi, vì ngươi quét thiên hạ. Lấy trình độ như vậy, cũng muốn tranh đoạt thiên mệnh? Ngươi không khỏi ếch ngồi đáy giếng đi, ngươi thật sự cho rằng thiên tài Cửu Giới, đều là bao cỏ sao?
Mặc dù là một nữ tử, Mai Ngạo Nam lại bá khí mười phần, lời nói phách lối mà miệt thị này để cho người ta không khỏi im lặng, nhưng mà, ai cũng không dám phủ nhận Mai Ngạo Nam có tiền vốn phách lối. - Mai đạo hữu, đã đủ rồi.
Lúc này Diệp Khuynh Thành đạp không mà lên, hắn y nguyên tiêu sái, khí thế hạo nhiên, tựa như đạp thoát Tam Giới. Khi hắn đạp không mà lên, bát phương vi động, tinh thần nhật nguyệt vờn quanh!
Lúc này, mười tám Thiên Thiếu vừa thẹn vừa giận. Mặc dù bọn hắn về tới trong thiên quân vạn mã của mình, nhưng không khỏi nhìn hằm hằm Mai Ngạo Nam, thậm chí là nghiến răng nghiến lợi, đối với bọn hắn mà nói, thù này không báo, thề không làm người!
Diệp Khuynh Thành đạp không mà lên, đứng ở một cái độ cao cùng Mai Ngạo Nam, hắn chậm rãi nói ra:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Bọn người Thiên Thiếu chính là bạn chí thân của ta, có thể cùng bọn hắn đồng sinh cộng tử. Chính là kiêu ngạo của ta, là vinh quang của ta. Có thể nhận thức bọn người Thiên Thiếu, là sự tình may mắn của ta. Mai đạo hữu nhục nhã bọn hắn, chính là nhục nhã ta. . .
Mười tám Thiên Thiếu đang nổi giận giờ phút này nghe được Diệp Khuynh Thành nói, trong nội tâm cũng không khỏi vì đó kích động, đối với bọn hắn mà nói, Diệp Khuynh Thành nâng đỡ bọn hắn như thế, đây là vinh quang của bọn hắn! - Loại nói nhảm này thật khó nghe…
Mai Ngạo Nam đánh gãy Diệp Khuynh Thành nói nhãm, khinh thường nhìn Diệp Khuynh Thành một chút, mà mười tám Thiên Thiếu càng là tức giận nhìn lấy Mai Ngạo Nam. Mai Ngạo Nam không chỉ làm nhục bọn hắn, còn làm nhục Diệp Khuynh Thành mà bọn hắn lấy làm ngạo.
Mai Ngạo Nam bá khí mười phần, nàng lạnh lẽo nhìn Diệp Khuynh Thành, nói ra:
- Diệp Khuynh Thành, loại Thần thạch như ngươi danh xưng trấn quốc chi thạch, đã trải qua chư hiền đời đời uẩn dưỡng cùng tụng kinh, cuối cùng, cũng chỉ bất quá là rơi vào hạng bét mà thôi. A, ngươi danh xưng thiên hạ đệ nhất nhân, đơn giản là một chút thủ đoạn nhỏ thu mua lòng người mà thôi. . . - . . . Đại đạo vô địch, chỉ có quét ngang, huyết chiến Cửu Giới, vĩnh viễn không bao giờ ngôn bại, đây mới là căn bản tranh đoạt thiên mệnh! Diệp Khuynh Thành, không phải ta xem thường ngươi, mà là ngươi căn bản không có tư cách cùng ta tranh giành thiên mệnh! Một tiểu nhân đánh lá tình bài thu mua lòng người mà thôi, loại người này cũng có thể thành Tiên Đế, Tiên Đế cũng quá không đáng giá!
Mai Ngạo Nam lời này cay nghiệt mà bá đạo, để rất nhiều người nghe đến lời này không khỏi im lặng, cái này thật sự là quá phách lối.
Mà mười tám Thiên Thiếu thì nhìn hằm hằm Mai Ngạo Nam, Mai Ngạo Nam đây là miệt thị giao tình của bọn họ cùng Diệp Khuynh Thành, có Thiên Thiếu không khỏi cười lạnh nói: - Phi, chỉ bằng ngươi, cũng muốn chia rẽ tình nghĩa của chúng ta cùng Diệp huynh!
Mai Ngạo Nam căn bản là không thèm để ý Thiên Thiếu này, ở trong mắt nàng, mười tám Thiên Thiếu căn bản không phải là tồn tại cùng nàng chung một cấp bậc.
Diệp Khuynh Thành cũng không tức giận, hắn lắc đầu, nói ra:
- Mai đạo hữu, lời này quá cực đoan. Người tại thế, giao kết thiên hạ hảo hữu, cùng bằng hữu xuất sinh nhập tử, vì huynh đệ không tiếc mạng sống, bất luận là có thể trở thành Tiên Đế hay không, bất luận tương lai sẽ có thành tựu như thế nào, ta chỉ có thể nói, có thể biết thiên hạ bằng hữu, có thể kết chư vị huynh đệ, ta đời này là không tiếc.
Coi như là đối mặt Mai Ngạo Nam cực đoan, Diệp Khuynh Thành vẫn là cao quý nhã khí, hắn phong thái bực này, hắn khí độ bực này, hắn lòng dạ bực này, đích thật là rất dễ dàng để cho người ta vì đó bội phục.
Diệp Khuynh Thành nói để trong lòng mười tám Thiên Thiếu cảm động, có thể cùng Diệp Khuynh Thành quen biết, đây là vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời bọn hắn, bất luận thời điểm gì, Diệp Khuynh Thành đều vì bọn họ nâng đỡ. Đối với huynh đệ dạng này, đối với bằng hữu dạng này, bọn hắn nguyện ý xông pha khói lửa! - Bớt nói nhiều lời, xuất thủ chiến một trận đi.
Mai Ngạo Nam ngạo nghễ mà đứng, vác thần kiếm, cầm trong tay bảo thuẫn. Giờ khắc này, nàng là thần thái phi dương, khí lăng thiên vũ.
Tại thời khắc này, Mai Ngạo Nam cho người một loại ảo giác, nàng tựa như là một Đế Hoàng trấn thủ Thiên quốc, nàng cầm thần kiếm trong tay, có thể trảm trăm vạn đại quân, nắm bảo thuẫn, có thể ngăn cản vạn thế thiết kỵ.
Bá khí mà phách lối, đây chính là Mai Ngạo Nam, kỳ nữ một lòng vấn đỉnh thiên mệnh, khi nàng đứng trên không trung, lại có ai sẽ nhớ rõ nàng là một nữ tử đây, lại có ai sẽ để ý nàng mỹ mạo tuyệt thế đây? Mọi người thấy, là một vị Hoàng giả bá khí mười phần! - Tốt, ta liền lãnh giáo tuyệt thế chi thuật của Mai đạo hữu một chút.
Lúc này Diệp Khuynh Thành hai mắt hé ra, khi hai mắt hắn hé ra, tựa như là thiên địa cực trú, đôi mắt hắn như mặt trời chói chang, để thiên địa vì đó ảm đạm phai mờ.
Lúc này, thanh âm chư hiền chúng thánh tụng kinh vang lên, sau lưng Diệp Khuynh Thành hiển hiện rất nhiều dị tượng, có Thần Hoàng giảng kinh, có tiên nhân phủ đỉnh, có chúng sinh quỳ bái, có thánh nhân che chở. . .
Mỗi một dị tượng đều là ôm theo vạn thế chi lực, tựa hồ một cái dị tượng liền là một đại thế giới, ở trong đó phát tán ra khí tức Thần Hoàng, tiên nhân chi uy, thánh nhân chi lực. . . Đều là trấn áp thiên địa, bát phương vi động.
Nhìn thấy nhiều dị tượng như thế, rất nhiều người đều hai chân run lập cập, tại thời khắc này, Diệp Khuynh Thành tựa hồ thành trung tâm thế giới, vạn cổ đến nay, Chư Thánh hiền đều quay chung quanh ở bên cạnh hắn, đời đời đến nay, chúng sinh đều quỳ bái với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!