Thiên Tùng Thụ Tổ lập tức hướng Lý Thất Dạ khom người, nói ra:
- Công tử nói, ta khắc trong tâm khảm, ánh mắt công tử chiếu tới, là chỗ chiến kỳ ta hướng!
- Rất tốt, nỗ lực a.
Lý Thất Dạ gật đầu khen ngợi, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân bọn người Mai Ngạo Tuyết, Long Hổ Quân Vương, Tiễn gia gia chủ.
Lý Thất Dạ nói với Mai Ngạo Tuyết:
- Lão tổ của Tiễn Long thế gia các ngươi từng nhờ Bách Thọ Dược Đế nói với ta, Tiễn Long thế gia các ngươi muốn vì ta tận thêm chút sức, rất tốt, trở về nói cho lão tổ của Tiễn Long thế gia các ngươi biết, diệt Tinh Hải giáo cho ta!
Mai Ngạo Tuyết một chữ cũng không có nói, cúc thân một cái, sau đó liền quay người rời đi.
- Ngự Thú thành các ngươi đi cùng Tiễn gia, theo Tiễn Long thế gia diệt Tinh Hải giáo!
Lý Thất Dạ phân phó Long Hổ Quân Vương cùng Tiễn gia gia chủ nói.
Long Hổ Quân Vương cùng Tiễn gia gia chủ vui mừng, bái một cái, thời điểm Long Hổ Quân Vương muốn rời khỏi, Lý Thất Dạ gọi hắn lại, nói ra:
- Quân vương, mặc kệ lúc trước ngươi đem con gái của ngươi đưa đến bên cạnh ta là cái tâm tính gì, con gái của ngươi ta lưu lại, nàng trời sinh Tiên mệnh, lưu ở Ngự Thú thành các ngươi thật là đáng tiếc, ta tương lai có địa phương cần nàng. Nể tình các ngươi bồi dưỡng một đệ tử trời sinh Tiên mệnh không dễ dàng, lần sau ngươi đến, mang lên huyết thệ của Ngự Thú thành các ngươi đến, ta đặc xá Ngự Thú thành các ngươi! - Đa tạ công tử.
Nghe được lời như vậy, Long Hổ Quân Vương không khỏi cuồng hỉ, đây đối với Ngự Thú thành bọn hắn mà nói, đó là tin tức tốt nhất!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Hừ, ta mới không bán cho ngươi đây này.
Sau khi Long Hổ Quân Vương đi, Long Kinh Tiên là hết sức bất mãn.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một chút, nở nụ cười nói ra:
- Nha đầu, lưu lại Ngự Thú thành, đối với ngươi mà nói, đó là đại tài tiểu dụng, tương lai ta có địa phương rất trọng yếu dùng tới ngươi, ngươi cùng Vô Song là ái tướng của ta, trong tương lai, đồ thần thí tiên, ta còn trông cậy vào các ngươi đây này! - Có tiên sao?
Long Kinh Tiên vốn là bất mãn vừa nghe đến lời như vậy, lập tức lên tinh thần, thần thái sáng láng.
Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, không có trả lời vấn đề này.
Phân phó đám người xong, Lý Thất Dạ cùng Minh Dạ Tuyết lại về chủ phủ Bệ Ngạn thành, đứng ở trước bức họa cuối chủ phủ kia, Minh Dạ Tuyết thần thái siêu nhiên, cả người tản ra một loại khí tức viễn cổ, cả người nàng sáng lên, tựa hồ, tại thời khắc này nàng thành thần nữ chân chính.
Lý Thất Dạ nhìn bức họa trước mắt này, nói ra:
- Cảm giác như thế nào?
Minh Dạ Tuyết nhẹ gật đầu, phong thái vô song, phiêu nhiên nhập tiên, nói ra:
- Ta như thiên đạo, dung nhập vạn thế, trong lúc giật mình, thành chúa tể của đại thiên thế giới, chỉ tiếc, không thể tiếp tục nữa.
Minh Dạ Tuyết đã thông thiên địa, nàng vốn là có thể trực chỉ bản nguyên, nhưng mà, Diệp Khuynh Thành đột nhiên điều động lực lượng của Bệ Ngạn thành, không để cho nàng cảm ngộ. - Rất tốt, năm đó Bệ Thạch Tiên Đế cũng không thể làm được, ngươi lại có thể làm được, ngươi nhất định là vô thượng chúa tể của Bệ Ngạn thú thổ.
Lý Thất Dạ cười một cái nói.
Minh Dạ Tuyết nghiêng đầu xem nhẹ, nói ra:
- Ngươi dưỡng dục ta ngàn vạn năm, cuối cùng là vì chính ngươi, hay là vì ta đây?
Đối với vấn đề dạng này, Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:
- Ngươi cảm giác thế nào, nếu như ngươi nói ta tự tư, hoàn toàn vì chính ta, ta cũng không phản bác. Nhưng, ngươi hi vọng vĩnh viễn làm một khối đá, hay làm vô thượng chúa tể đây?
Minh Dạ Tuyết nhẹ nhàng nghiêng đầu, suy nghĩ vấn đề này, trong này, để cho nàng hiểu rõ quá nhiều đồ vật.
- Đây là vận mệnh, ta chỉ bất quá là thuận tay đẩy thuyền mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Con đường, là đi thế nào, cuối cùng vẫn dựa vào ngươi, đối với tu sĩ, hoặc là nói với ngươi mà nói, không có cái gì so với trực chỉ bản tâm quan trọng hơn! Giống như Bệ Thạch Tiên Đế của Dược quốc các ngươi, vì cái gì không thể thành công? Bởi vì đây không phải bản tâm của hắn! Mà ngươi có thể làm, đó là bản tâm của ngươi! - Vạn cổ tuế nguyệt, thận trọng từng bước. Đời đời tính toán, công tử không cảm thấy là gánh vác sao?
Minh Dạ Tuyết than nhẹ, tưởng nhớ bên trong tháng năm dài đằng đẵng, nghĩ đến hắn từng mang theo mình hành tẩu Cửu Giới, uẩn dưỡng vạn thế, trong đó kinh lịch, thế nhân không cách nào tưởng tượng. - Đây chính là bản tâm của ta, đây chính là vận mệnh của ta, cũng là nơi trở về của ta.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Ở dưới thương thiên, vạn cổ đến nay, lại có ai có thể nhảy thoát ra bên ngoài thương thiên đây? Lại có ai có thể bao trùm ở phía trên thương thiên đây?
Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của Minh Dạ Tuyết, nói ra:
- Ngươi sinh tại đây, cũng quy về nơi này, vạn cổ ung dung, Bệ Ngạn thú thổ cần một chủ nhân, nơi này không phải một hoang vu chi địa, nơi này là một phương đại thiên thế giới, diệu thổ vô số. Trong tương lai, ngươi sẽ mang Bệ Ngạn thú thổ đi hướng một tương lai sáng chói. - Tiên Đế, không phải đường ra duy nhất, trong tương lai, ngươi sẽ minh bạch, thế giới to lớn, vượt qua tưởng tượng của ngươi. Lúc đỉnh phong vô địch, sẽ có cảnh tượng mà thế nhân không cách nào nhìn thấy. Khi ngươi đi đến một bước kia, ngươi mới có thể thật sự hiểu, đỉnh phong vô địch, đây không phải là kết thúc, cái kia bất quá là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Lúc này Lý Thất Dạ nhẹ vuốt mái tóc của nàng, khó được ôn nhu nói.
- Ta minh bạch.
Minh Dạ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nàng cơ trí mà kiên nghị, nhẹ nhàng nói ra:
- Ta vẫn cứ đi tới, đi đến cuối cùng mới thôi.
- Đi thôi, phía ngoài phân tranh để ta giải quyết, ngươi không cần quan tâm. Nhớ kỹ, đi theo lòng của mình, lòng có bao xa, đại đạo liền có bao xa.
Lý Thất Dạ ôn nhu nói, hắn luôn luôn bá đạo hung mãnh, rất hiếm thấy ôn nhu như thế!
Minh Dạ Tuyết nhìn bức tranh trước mắt này, cuối cùng nhẹ nhàng gật gật đầu, hướng bức tranh này đi đến, đi đến trước họa, nàng quay đầu, nhu tình như nước, nhẹ nhàng nói ra: - Công tử, tuế nguyệt dài dằng dặc, cảm tạ một mực có ngươi làm bạn, không có ngươi, liền không có ta hôm nay.
- Không, hẳn là cảm tạ ngươi bồi bạn ta đi một đoạn tuế nguyệt dài đằng đẵng mới đúng, đi thôi.
Lý Thất Dạ ôn nhu cười một tiếng, đối với Minh Dạ Tuyết gật đầu nói.
Cuối cùng, Minh Dạ Tuyết bước vào bên trong họa, trong nháy mắt, nàng biến mất trong bức họa kia, biến mất ở bên trong thiên địa vô tận.
Nhìn lấy Minh Dạ Tuyết bước vào thế giới trong họa, Lý Thất Dạ thật lâu mới thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bao nhiêu năm tháng, đây cũng là sự tình nhà có nhi nữ sẽ trưởng thành.
Lý Thất Dạ xoay người lại, nhìn lấy đông đảo thạch nhân trong điện, nhàn nhạt nói ra:
- Trăm ngàn vạn năm, ta cho Bệ Ngạn thú thổ các ngươi ngày mai, tương lai có thể đi bao xa, phải nhờ vào các ngươi phụ tá nàng, tuyệt đối không nên làm cho ta thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!