Lý Thất Dạ leo lên từng tòa sơn phong, gieo xuống từng kiện từng kiện đồ vật ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn đến Lâm Thiên Đế diễn hóa vô tận thủ đoạn, hắn cũng nhẹ gật đầu nói ra.
Những người khác nhìn thấy Lâm Thiên Đế thủ đoạn nghịch thiên kinh người như thế, cũng không khỏi sợ hãi thán phục, lầm bầm nói ra:
- Quá cường đại, khó trách được xưng là Nam Xích Địa đệ nhất nhân, dù hắn xuất thân rễ cỏ, cũng có thể cùng bọn người Mai Tố Dao sóng vai, đây là tán tu chúng ta kiêu ngạo!
Rất nhiều người nhìn thấy Lâm Thiên Đế có thủ đoạn như thế, cũng không khỏi vừa hâm mộ lại ghen ghét, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi, càng biết mình không cách nào cùng Lâm Thiên Đế tranh phong.
Dùng hết tất cả thủ đoạn, y nguyên không cách nào leo lên Đệ Nhất Phong, Lâm Thiên Đế cũng chỉ đành từ bỏ, hắn cũng không khỏi có chút ủ rũ, từ khi hắn xuất đạo đến nay, chính là mọi việc đều thuận lợi, không có gì có thể chống đỡ được bước tiến của hắn, có thể nói, hắn là lòng tin mười phần, hắn thấy, coi như là tồn tại cường đại tới đâu, hắn cũng như cũ dám khiêu chiến.
Nhưng mà hôm nay, ở trước Đệ Nhất Phong, hắn rốt cục nhận lấy ngăn trở, dù hắn là thiên tài, dù hắn tự nhận là không chỗ bất lợi, cũng chỉ có thể dừng bước ở trước Đệ Nhất Phong.
Bất quá, Lâm Thiên Đế liền là Lâm Thiên Đế, hắn cũng không có bởi vì dạng ngăn trở này mà đánh mất lòng tin, hắn chỉ là cười khổ một cái, mười phần bất đắc dĩ. - Chờ ta càng cường đại, ta nhất định sẽ trở lại chinh phục ngọn núi này!
Cuối cùng, Lâm Thiên Đế nhìn lấy Đệ Nhất Phong, thì thào nói, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lâm Thiên Đế cũng lấy thất bại kết thúc, có người mừng, có người thất lạc, người mừng là, ngay cả Lâm Thiên Đế cũng không thể leo lên Đệ Nhất Phong, cái này cuối cùng là để bọn hắn tìm được một ít an ủi, chí ít Lâm Thiên Đế cũng không phải mọi việc đều thuận lợi, dù hắn lại tuyệt thế kinh diễm, cũng sẽ có một ngày thất bại như vậy.
Mà người thất lạc thì cảm thấy ngay cả Lâm Thiên Đế cũng không lên được, những người khác càng không có cơ hội, chỉ sợ bọn họ căn bản không có khả năng leo lên Đệ Nhất Phong xem cảnh sắc. - Lâm Thiên Đế thất bại, cũng không có cái gì kinh ngạc. Vạn cổ đến nay, ngay cả Tiên Đế cũng có một ngày thất bại, càng đừng nói chúng ta những phàm phu tục tử này.
Gặp Lâm Thiên Đế thất bại, có người nói như vậy. Lời này không biết là an ủi Lâm Thiên Đế, hay là đang tự an ủi mình.
Lâm Thiên Đế rời đi Đệ Nhất Phong, khi hắn rời đi, ở trên đường gặp Lý Thất Dạ leo lên từng tòa sơn phong gieo đồ vật.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Mặc dù nói, hai người bọn họ chỉ là xa xa gặp nhau mà thôi, nhưng mà, cái này cũng đã để bầu không khí có chỗ biến hóa.
Lâm Thiên Đế, không cần phải nói, hắn tại Nam Xích Địa thanh danh vang xa là không người có thể sánh vai, danh xưng Nam Xích Địa đệ nhất nhân.
Mà Lý Thất Dạ gần đây quật khởi, một lời bất hòa dám ngay ở trước mặt lão tổ Xích Dạ quốc chém giết truyền nhân Xích Dạ quốc, lấy lực một người khiêu chiến toàn bộ Xích Dạ quốc, cái này đã đầy đủ nói rõ Lý Thất Dạ bá đạo.
Hôm nay, Thiên Đế cùng hung nhân rốt cục gặp được, cái này khiến rất nhiều tu sĩ chú ý hai người bọn họ cũng không khỏi ngừng thở, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Thiên Đế cùng hung nhân gặp nhau, có đánh nhau hay không. - Một cái hung nhân, một cái là Thiên Đế, không biết có đánh nhau hay không, hai người bọn họ đánh nhau, ai thua ai thắng đây.
Có người không khỏi hết sức tò mò nói.
- Tại Thần Chiến Sơn, nhìn không ra ai mạnh ai yếu, mọi người đều bị áp chế, coi như là có thủ đoạn cường đại tới đâu cũng không sử dụng ra được.
Có tu sĩ Nam Xích Địa nói ra:
- Bất quá, nếu như rời đi Thần Chiến Sơn, bằng vào ý kiến của ta, chỉ sợ là Lâm Thiên Đế mạnh nhất.
Có Nhân tộc tu sĩ nói ra:
- Cũng không nhất định, Lý Thất Dạ là một hung nhân, dám lấy sức một mình khiêu chiến toàn bộ Xích Dạ quốc, ở trước Lôi Tháp, hắn ngay cả Lôi Tháp chi chủ cũng không để trong mắt! - Đúng nha, ta cũng xem trọng Lý Thất Dạ. Một cái là khiêu chiến Huyết tộc đế môn, một cái là trấn áp năm chi Huyết tộc, có thể nói, hai người bọn họ đều là khắc tinh của Huyết tộc, là kiêu ngạo của Nhân tộc chúng ta!
Thế hệ trẻ tuổi Nhân tộc là đặc biệt hưng phấn nói ra.
Lời như vậy nói ra, liền để Huyết tộc khó chịu, đặc biệt khó chịu. Lâm Thiên Đế dốc hết sức ép năm tộc, Lý Thất Dạ một người chọc đế quốc, nếu như lại thêm sự tình Cơ Không Vô Địch năm đó đại náo Huyết tộc, như vậy, chỉ là ba chuyện này liền để Huyết tộc bọn hắn hổ thẹn. - Tốt một cái Nhân tộc hướng trên mặt thiếp vàng.
Có thế hệ trẻ tuổi Huyết tộc nghe được lời như vậy, không khỏi cười lạnh nói ra:
- Ai nói Lâm Thiên Đế là người Nhân tộc các ngươi, truyền thuyết, Lâm Thiên Đế xuất thân từ thư hương thế gia, gia tộc bọn họ là chảy xuôi theo huyết thống của Huyết tộc chúng ta. Lâm Thiên Đế là kiêu ngạo của Huyết tộc chúng ta, cùng Lâm Thiên Đế so sánh, Nhân tộc Lý Thất Dạ tính là thứ gì!
Mặc dù đệ tử Huyết tộc nói như thế, nhưng mà, Lâm Thiên Đế đến tột cùng là Nhân tộc hay Huyết tộc, chuyện này không có ai biết, tựa hồ, chuyện này giống như là một bí mật! - Hừ. Huyết tộc lại có cái gì không tầm thường.
Nhân tộc tu sĩ cũng không cam chịu, cười lạnh nói ra:
- Lý Thất Dạ lấy sức một mình liền chọc Huyết tộc đế thống các ngươi, làm sao không gặp Huyết tộc các ngươi vênh váo.
Bị tu sĩ Nhân tộc châm chọc khiêu khích như thế, tu sĩ Huyết tộc sắc mặt rất khó nhìn, cười gằn nói ra:
- Liền để Lý Thất Dạ đắc chí đi, hắn đắc chí không được bao lâu. Tại Thần Chiến Sơn, anh hùng không hỏi xuất thân. Coi như là Đế Hoàng cũng có một ngày bị kéo xuống ngựa! Hãy chờ xem, nếu như Lý Thất Dạ dám bước vào phạm vi Vạn Trượng Phong, tuyệt đối để hắn có tiến không ra! Nơi này là thiên hạ của Huyết tộc chúng ta!
Tu sĩ Nhân tộc nghe được uy hiếp như vậy, lập tức sầm mặt lại, muốn mở miệng, nhưng đồng bạn bên cạnh hắn lập tức kéo hắn, ra hiệu hắn đừng có lại lắm miệng, để tránh đưa tới họa sát thân.
Lâm Thiên Đế đứng ở trên một ngọn núi khác, hắn nghiêng nhìn Lý Thất Dạ. Mà Lý Thất Dạ chỉ là nhìn hắn một cái, không có nhiều để ý tới, tiếp tục gieo xuống đồ đạc của hắn. - Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Lâm Thiên Đế ngóng nhìn Lý Thất Dạ, mở miệng nói ra. Mặc dù thanh âm của hắn cũng không to, nhưng mà, mười phần rõ ràng truyền đến trong tai Lý Thất Dạ.
- Lý Thất Dạ…
Lý Thất Dạ ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều hắn một chút, sau khi gieo xuống đồ vật, xoay người rời đi, đổi một ngọn núi khác, tiếp tục gieo đồ vật.
Lý Thất Dạ thái độ như thế, ở rất nhiều người xem ra đây là xem thường Lâm Thiên Đế, tất cả mọi người cho rằng Lâm Thiên Đế sẽ phản kích Lý Thất Dạ hoặc là bão nổi, nhưng mà, Lâm Thiên Đế không có tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!