Vậy còn ngươi?
Hình bóng nho nhỏ không khỏi nói ra:
- Ngươi gặp qua chân thần sao? Ngươi gặp qua tồn tại chân chính sao?
Lý Thất Dạ không khỏi nhìn lấy địa phương xa xôi, qua một hồi lâu nói ra:
- Ta có thể còn sống trở về, đó là bởi vì ta bất tử bất diệt! Bởi vì loại tồn tại kia không cách nào ngược dòng tìm hiểu đến bản thể của ta ở nơi nào, nếu không. Một khi bản thể bị ngược dòng tìm hiểu đến, coi như ngươi bất tử bất diệt, chỉ sợ cũng một con đường chết! - Ta đã biết.
Hình bóng nho nhỏ nói ra:
- Ngươi nói Tiên Ma Động, nguyên lai ngươi không phải không có biện pháp thoát khỏi Tiên Ma Động, mà là ngươi muốn mượn Tiên Ma Động đến che đậy bản thể! - Có lẽ là vậy đi.
Lý Thất Dạ không có phủ nhận, cũng không có khẳng định, cười nói ra:
- Tiên Ma Động cũng không phải tiến đánh tốt như vậy, coi như là Tiên Đế, cũng nhất định phải trả giá đắt! Cái giá rất nặng nề!
- Một thế này thì sao?
Hình bóng nho nhỏ nói ra:
- Một thế này ngươi dùng cái gì đến che đậy bản thể? Không nên quên, ngươi đã không phải là bất tử bất diệt! Ngươi có lòng tin một trận chiến mà thắng sao? Ngươi thua không nổi. Nếu như ngươi thua, liền từ đó hôi phi yên diệt! - Yên tâm, ta sẽ không thua, một thế này, ta sẽ quét ngang hết thảy!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên vô cùng thâm thúy, một cỗ bá khí không nói được, coi như là thương thiên cũng sẽ vì đó run rẩy, hắn chậm rãi nói ra:
- Không có cái gì có thể ngăn trở bước tiến của ta, coi như tồn tại trên cửu thiên kia cũng không được, một ngày nào đó, thời cơ chín muồi, ta sẽ quét ngang! - Ngươi đã quyết tâm chiến một trận, vậy ngươi càng cần cái ấm kia. Cái ấm kia uy lực không cần ta đi nhiều lời, chỉ cần có ấm kia nơi tay, ngươi liền có một át chủ bài cường đại!
Hình bóng nho nhỏ tiếp tục giật dây Lý Thất Dạ.
- Tiểu nha đầu, ngươi không cần phải giật dây ta, ta sẽ không xuất thủ.
Lý Thất Dạ lắc đầu, vừa cười vừa nói.
- Hừ, ta xem ra, ngươi là sợ Táng Phật cao nguyên này đi, ngươi cũng không có nắm chắc cầm xuống Táng Phật cao nguyên!
Hình bóng nho nhỏ hừ lạnh một tiếng nói ra.
- Nói tới nói lui, tiểu nha đầu, ngươi còn là không biết ta.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Táng Phật cao nguyên, cũng không phải là ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy. Hơn nữa, ta cũng không cần phải đối địch với Táng Phật cao nguyên! Cái ấm kia, trong tay ta không nhất định thích hợp nhất! - Vì cái gì?
Hình bóng nho nhỏ không khỏi nói ra.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn lấy chùa cổ xa xôi, nhàn nhã nói ra:
- Người người đều nói, phật, lòng dạ từ bi, nhưng mà, ta chờ, chờ ngày đó phật nộ, kim cương phục ma! Phật Đà giận dữ, cũng sẽ máu tươi ba ngàn dặm!
- Ngươi xác định ngay một thế này sao?
Hình bóng nho nhỏ không khỏi hỏi.
- Có lẽ phải, có lẽ không phải.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Tóm lại, không xa, thời đại kia sẽ tới, đây là một thời đại làm cho không người nào có thể tưởng tượng, chỉ sợ là so với thời đại kia của ngươi càng rực rỡ hơn! - Phi, bớt nằm mơ ban ngày, thời đại kia của ta, chính là vạn cổ vô thượng!
Hình bóng nho nhỏ không phục, hừ lạnh một tiếng nói.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Nhưng mà, chính là một thời đại vạn cổ vô thượng như vậy, cuối cùng cũng hôi phi yên diệt, lại có ai nhớ rõ một thời đại kia!
Lý Thất Dạ nói để hình bóng nho nhỏ bắt đầu trầm mặc, không nguyện ý lại nói tiếp, tiếp lấy biến mất, Lý Thất Dạ chỉ là cười một tiếng, thu hồi lụa vàng, tiếp tục tiến lên.
Táng Phật cao nguyên, sơn hà tráng lệ, thời điểm phóng nhãn nhìn ra xa, ngươi sẽ thấy thảo nguyên bằng phẳng, cũng có thể nhìn thấy tuyết sơn cao vút trong mây, càng có thể nhìn thấy đại giang như cự long chiếm cứ kia. . .
Toàn bộ Táng Phật cao nguyên vô cùng rộng lớn, một đại địa rộng lớn, trăm ngàn vạn năm đến nay đều náo nhiệt như vậy, phồn hoa như vậy, cho tới nay, Cửu Thiên Thập Địa đều có đại lượng tu sĩ đến đây.
Lý Thất Dạ khi thì độc hành ở phía trên sông núi, khi thì theo dòng người triều bái mà đi, lúc ngồi một mình cảm ngộ Phật tính của phiến thiên địa này. . . - Thiên tài nhất chiến bắt đầu, nhanh đi Tuyết Vân Phong…
Ngay thời điểm Lý Thất Dạ theo dòng người mà đi, đột nhiên rối loạn tưng bừng, một tin tức truyền đến, rất nhiều tu sĩ đều nhao nhao đứng dậy.
Tin tức truyền ra rất nhanh, trong nháy mắt truyền khắp trăm ngàn vạn dặm, rất nhiều tu sĩ ở Táng Phật cao nguyên nghe tiếng mà đến.
- Là ai cùng ai quyết đấu?
Nghe được tin tức này, có người gấp giọng hỏi thăm.
- Là Ngọa Long Tuyền cùng Bảo Trụ Nhân Hoàng quyết đấu, tuyệt đối là thiên tài cấp chiến tranh.
Có người nghe được tin tức lập tức nói.
- Là Chiến Cuồng a, không, phải nói là Chiến Thần, mấy trận đại chiến của hắn đều rất rực rỡ, nhất định không thể bỏ qua.
Dù là thế hệ trước, vừa nghe đến hai người kia, cũng là tinh thần vô cùng phấn chấn, lập tức tiến về quan chiến.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đi Tuyết Vân Phong, muốn nhìn thiên tài quyết chiến một chút, mặc kệ là thế hệ trẻ tuổi, hay thế hệ trước, cũng không nguyện ý bỏ lỡ một trận chiến rực rỡ dạng này.
Mặc dù Lý Thất Dạ nghe được tin tức, nhưng mà, hắn không cảm thấy hứng thú, y nguyên chậm rãi đi tới.
- Huynh đệ, không đi quan chiến sao?
Thời điểm Lý Thất Dạ y nguyên chậm rãi đi, một thanh niên đi ngang qua vội nói với Lý Thất Dạ.
Người thanh niên này lớn lên bình thường, đầu đội lấy một cái mũ phẳng, hắn vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, liền dừng bước lại nhiệt tình cùng Lý Thất Dạ chào hỏi. - Há, nhìn rất đẹp mắt sao?
Lý Thất Dạ nhìn lấy thanh niên kia, không khỏi lộ ra tiếu dung, tiếu dung rất đậm, rất đậm.
- Tuyệt đối đẹp mắt, cấp bậc thiên tài quyết đấu, Ngọa Long Tuyền quyết đấu Bảo Trụ Nhân Hoàng!
Thanh niên kia vội nói, sau đó hắn vội hướng Lý Thất Dạ giới thiệu nói:
- Tiểu đệ người xưng tiểu Thiên Tinh, không biết huynh đệ xưng hô như thế nào.
- Sở Vân Thiên.
Lý Thất Dạ nhìn lấy thanh niên mũ phẳng, vừa cười vừa nói.
- Nguyên lai là Sở huynh, thất kính, thất kính.
Thanh niên vội nói ra:
- Huynh đệ, mau đi xem một chút, dạng tuyệt thế đại chiến này, tuyệt đối là đáng giá xem xét.
Lý Thất Dạ tiếu dung rất đậm, nhìn lấy hắn, gật đầu nói ra:
- Thiên Tinh huynh đệ đã nói như vậy, cái kia đích thật là đáng giá nhìn một chút.
Cứ như vậy, hai người bọn họ kết bạn hướng Tuyết Vân Phong mà đi, ở trên đường, Lý Thất Dạ thong dong tự tại, hỏi thanh niên mũ phẳng bên người, nói ra: - Ngọa Long Tuyền là ai?
- Đây chính là một thiên tài ghê gớm, cũng là một tuyệt thế mỹ nữ.
Thanh niên mũ phẳng vội nói ra:
- Nàng xuất thân từ Ngọa Long Nhai, có người nói nàng tại Bắc Uông Dương có thể cùng Trấn Thiên Thần Nữ nổi danh!
Thanh niên mũ phẳng vội nói.
- Cùng Trấn Thiên Thần Nữ nổi danh?
Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra tiếu dung, Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng, Trấn Thiên Hải thành truyền nhân, người có thể cùng nàng nổi danh, đây tuyệt đối là khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!